Nghe vậy, mặt mày Hoa Thành Hùng tái mét. Một số quan khách không chịu được đã bắt đầu nôn khan.
Hoa Thành Hùng muốn chết nhưng sao lại không dám chết? Ông ta vô thức liếc nhìn xuống dưới, chân anh bắt đầu mềm nhũn ra, đầu óc choáng váng, cơ thể trở nên tê dại vì hoa mắt chóng mặt.
Bịch--
Điện thoại trên tay ông ta rơi xuống đất, đồng tử giãn ra. Cơ thể ông ta mất kiểm soát, sức lực như bị rút cạn, như bị một con bọ cạp độc cắn dẫn đến tê liệt, ngửa mặt lên trời mà ngã xuống...
Bên dưới là độ cao vài chục mét...
“A!!!” Ai đó sợ hãi hét lên.
Quỷ Hồ khẽ kêu “ối” một tiếng, thành thật mà nói anh ta đã dùng kim đâm Hoa Thành Hùng, nhưng sẽ không lấy mạng tên ngốc này.
Ai mà ngờ rằng đối phương lại còn phát trực tiếp vụ tự sát?
Thời điểm Hoa Thành Hùng ngã xuống, mọi người nhìn thấy gió thổi vào áo khoác da màu đen, mái tóc dài của người phụ nữ đung đưa, chiếc áo bị gió thổi kêu phần phật.
Khương Mạn nhảy lên lan can bằng kính, một tay nắm lấy cổ tay, giữ lấy ông ta.
"Cứu!! Aaaaa!!"
"Cứu tôi với! Tôi không muốn chết!! Aaaaa!!!"
Tiếng hét chói tai của Hoa Thành Hùng vang vọng, thân thể không còn chút sức lực nào, chỉ có giọng nói vẫn có thể vùng vẫy. Mong muốn sống sót buộc ông ta phải hét lên.
Tính mạng của ông ta lúc này hoàn toàn nằm trong tay một người.
Trong tầm mắt, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ như yêu quái mang theo sắc đen vô biên từ vực sâu, đôi môi đỏ Khương Mạn khẽ nhếch lên, nhướng mày:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!