Cảnh tượng hỗn loạn, Tang Điềm cũng bị dọa sợ rồi.
Cũng chỉ có Khương Mạn là vững vàng ổn định, trên mặt trưng một nụ cười như có như không: “Đợi bác sĩ tới không biết phải mất bao lâu, hay là tôi lại chữa lại tay cho cô nhé?”
Khương Mạn sải bước tới phía trước, khí thế mạnh mẽ như thú dữ muốn ăn thịt người.
Người của ê-kíp đều cho là cô muốn xông lên giết người, có người tự nhiên muốn tiến tới can ngăn, Bạc Hạc Hiên không biết đã xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào, vừa khéo nghiêng người cản người kia lại.
Khương Mạn không ai ngăn cản, đi thẳng một mạch tới bên người Tôn Hiểu Hiểu, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Lúc này Khương Mạn trong mắt Tôn Hiểu Hiểu giống như ác quỷ, cô ta cắn răng muốn tránh đi, trong tay Khương Mạn không biết lấy đâu ra một quả bóng bàn, đập lên bên phải mặt của Tôn Hiểu Hiểu.
Dường như là phản xạ tự nhiên, Tôn Hiểu Hiểu giơ hai tay khua loạn lên để ngăn lại, hai tay không ngừng khua khoắng trước mặt.
Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh lại.
Nụ cười của Khương Mạn không có độ ấm, khinh bỉ nhìn cô ta: “Không phải gãy tay rồi sao? Vẫn còn múa máy được à? ”
Nhân viên công tác: “……”
Bản thân Tôn Hiểu Hiểu: “……”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!