*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạnh Quân cũng sợ mất hồn mất vía, hai cậu thanh niên đã bắt đầu niệm chú đại bi và kinh thánh rồi.
“Tôi bảo này……sao các cô cậu đều chạy cả vậy?”
Ma nữ đột nhiên đi ra.
Advertisement
“AAAAA!!!!”
Những tiếng hét thảm thiết, trầm bổng, vang lên trong khu vực bối cảnh.
Advertisement
“Cô đừng qua đây! Cô là người hay là ma!”
“Có máu chó mực không, tạt cô ta, mau tạt vào cô ta!!”
“Báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Dùng khoa học trấn áp ma quỷ!!”
Trong nháy mắt, cả đoàn phim có thể gọi là rối thành một nùi.
Sau mười phút, Khương Mạn nhìn thảm án do mình gây ra, trong lòng thầm nghĩ: Rất hối hận, vô cùng hối hận...nhưng vẫn muốn làm lại lần nữa!
“Đại Ngọc à, lớn tổng ngổng tồng ngồng rồi, đừng khóc nhè nữa, vỗn dĩ đã chẳng phải nữ thần rồi, khóc lên càng xấu hơn.”
Khương Mạn móc hết ruột gan ra mà an ủi, cầm khăn giấy lau nước mắt cho Đại Ngọc.
Phát ngôn kiểu trai thẳng đã thành công đổi lấy một cái nhìn chết chóc từ Đại Ngọc.
“Ấy, cô trừng mắt với tôi làm gì? Cô xem ban nãy cô đã khóc tới mức đó rồi, vẫn còn sức quay lại túm chân người ta chạy như bay, bảo cô ra cửa nhổ hai cây liễu chắc là cũng không thành vấn đề nhỉ.”