*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Lầu trên trăm phần trăm là có bệnh!)
(Vốn dĩ ghét Ngụy An Nhiên, kết quả, Tôn Hiểu Hiểu gây náo loạn như vậy, đột nhiên cảm thấy tên khốn nợ tiền không trả này cũng còn tạm chấp nhận được, thật là may mắn khi có đồng nghiệp gánh nạn cho!)
Advertisement
Gây náo loạn thành như này, đúng thật là khó giải quyết.
Trong lòng Ngụy An Nhiên cũng đang vui mừng, vẫn may là anh ta nhịn được, không đối đầu trực diện với Khương Mạn.
Nhưng mà, Khương Mạn hiện giờ thay đổi quá nhiều thì phải? Sao lại ngông nghênh đến mức này?
Trong nháy mắt, Ngụy An Nhiên chỉ cho rằng dáng vẻ ngây thơ trước kia của Khương Mạn đều là giả bộ, trong lòng vừa hận, vừa kiêng dè cô.
Bây giờ Tôn Hiểu Hiểu đi rồi, một mình anh ta cắm cọc ở đây trông có vẻ tứ cố vô thân!
Ban ngày, thế giới thật cô đơn!
Khương Mạn nhìn anh ta, mặt không biểu cảm: “Anh muốn ở lại ăn cơm không? ”
Ngụy An Nhiên run rẩy trong lòng, cẩn thận hỏi: “Có, có được không? ”