Đại Ngọc che miệng: “Đúng là đám netizen tệ nhất tôi từng biết.”
Tự Thiên Sách tsk hai cái: “Bị lừa rồi! bị lừa rồi các đồng chí ạ! Chúng ta trúng kế của Lý lão âm rồi, ông ta hố cả đám chúng ta rồi!”
Khương Mạn lắc đầu: “Không, em tin các fan sẽ yêu em, bọn họ chả qua bị lão Lý dắt mũi thôi.”
Advertisement
(Ai da……lời của Khương võ thần, làm tôi ngại quá.)
(Mặc dù bạn rất tốt nhưng tôi rất tiếc, lần này tôi quyết định từ bỏ lòng tốt của mình! Éc éc!)
(Thoát fan nửa phút, bây giờ lại quay lại làm fan, lá phiếu mà tôi bỏ cách đây nửa phút liệu có liên quan gì tới tôi không?)
Advertisement
Khương Mạn nghiêng đầu nói: “Bây giờ khẳng định có nhiều người ăn năn, không sao, tôi tha thứ cho mọi người.”
“Chỉ lần này thôi nhé, đừng có lần sao đấy nhé.”
Khương Mạn từ đầu tới cuối là vẻ tốt bụng ân cần, nói với cái máy quay: “Hậu trường nhớ thống kê id bình chọn, thứ tốt này, khẳng định cần phải cho bọn họ đồ ngon. Tôi là một người yêu fan của mình.”
(Tôi có một loại dự cảm chẳng lành!)
(Mẹ kiếp! Khương võ thần cô lại muốn ngấm ngầm làm gì!)
Khương Mạn nhe hàm răng trắng: “Sau này ăn cái gì tôi cũng sẽ chuyển phát nhanh gửi tới cho các cục cưng đó ăn cùng, yên tâm, chút lễ mọn này bà chủ Khương chịu được!”
Khương Mạn nhướng mày: “Sau này lúc nhận được đồ nhớ quay clip phản hồi nhé, coi như là bài tập về nhà!”