(Thiên Sách thảm quá! Thương quá, nhưng mà buồn cười quá……)
(Lý Lão Âm đúng là đồ mặt dày, nhưng Thiên Sách thật là....cái tên ngốc này……)
(Thật ra lão Lý cũng chùn rồi, Thiên Sách, ông ‘man’ lên chút đi, cứng rắn lên, cắn một miếng lớn vào, lão Lý sắp quỳ xuống rồi!)
(Thiên Sách mà dám ăn, sau này anh ta chính là cha của tôi!)
(Ekip chỉ đùa thôi, không thấy lão Lý đã bắt đầu hoảng rồi đó sao? Đừng đau lòng cho Thiên Sách nữa, chuẩn bị hạt dưa ngồi đợi xem lão Lý quỳ xuống đi!)
“Chuyện nhỏ như con thỏ, anh Tự, anh tin em đi! Đây là món ngon trên đời đấy!”
Khương Mạn lắc lắc tay nói: Dòi thôi mà, nhiều protein lắm đó!”
“Còn...còn sống đó!” Tự Thiên Sách bắt đầu nói lắp.
“Thế mới béo ngậy chứ!” Khương Mạn lén lút nháy mắt với anh ấy, quay sang nói với Lý Lão Âm: “Pho mai này là chú tôi đưa đúng không? Tôi từng ăn thử rồi, mùi vị quả thực rất ngon.”
“Không lừa mọi người đâu, tôi dùng nhân cách để đảm bảo đó.”
“Yêu cầu về khẩu vị cao thì có thể ăn cả những thứ nhỏ bé đáng yêu này, yêu cầu không cao thì có thể gạt chúng ra rồi ăn cũng được.”