<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/lich-su" title="Lịch Sử" itemname="Lịch Sử" itemprop="url">
<span itemprop="name">Lịch Sử</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/vo-dai-lang-ta-con-la-cuoi-phan-kim-lien-dich" title="Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)" itemname="Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)" itemprop="url">
<span itemprop="name">Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
Hoa Tử Hư nói: "Võ huynh khiêm tốn, bằng vào thân thủ của Võ huynh, bọn chúng cũng không dám mang huynh đi rồi làm chuyện gì khác. Nhiều lắm là trì hoãn thời gian một chút mà thôi. Sai ở bọn hắn, ta chỉ là vừa hay có chút quen biết Tào Hằng, lúc nãy mới trò chuyện vài câu!"
"Nói đến hóa ra Võ huynh cũng là người tập võ, vừa rồi thật sự là uy phong nhé!" Hoa Tử Hư cười nói.
Võ Thực chân thành nói: "Hôm nay Hoa huynh hỗ trợ, về sau nếu có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm cứ mở miệng!"
Võ Thực cảm tạ Hoa Tử Hư thay hắn giải quyết một chút phiền toái.
Mặc dù đô đầu Tào Hằng không uy hiếp được Võ Thực, nhưng chọc tới vẫn khá phiền phức.
Có Hoa Tử Hư ra mặt, sự tình đơn giản hơn nhiều.
Người cũng đã dạy dỗ, lại còn được bồi thường, hắn không lỗ.
Hoa Tử Hư cười cười, khách khí một phen mới đi.
Nhìn theo bóng lưng Hoa Tử Hư, Võ Thực phảng phất lại thấy được cặp sừng trên đỉnh đầu hắn, lắc đầu thở dài, đang suy nghĩ thời điểm nào sẽ nói cho hắn biết chân tướng.
Bởi vì nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Hoa Tử Hư cuối cùng sẽ bị Tây Môn Khánh cùng Lý Bình Nhi làm cho tức chết.
Trải qua chuyện này, Phan Kim Liên cũng vô cùng lo lắng, cũng may sự tình qua đi, đồng thời Phan Kim Liên cũng sợ hãi thán phục trượng phu của nàng quá mạnh mẽ.
Có một phu quân như này, khiến Phan Kim Liên có cảm giác rất an toàn. Nếu như Võ Thực là người thành thật, không có võ công, tiệm này của bọn họ về sau chỉ sợ là không mở nổi.
Hiện tại đánh người phải bồi thường, cũng nhận giáo huấn, cửa hàng bọn họ cũng có thể kinh doanh bình thường.
Bởi vì mấy tên côn đồ đều bồi thường tiền sạch sẽ.
Nhất là cha con Vương Đạt, thời gian tới bọn hắn cũng không dễ sống.
Trên thân thụ thương, mặc dù không phải vết thương trí mạng, nhưng cũng đau không cách nào làm việc, cửa hàng đóng cửa, lại bồi thường hết tiền, mắt thấy mọi thứ đổ xuống sông xuống biển.
Bọn hắn phải gánh vác bốn lượng đã bồi thường, nhưng cha con Vương Đạt không có tiền, cho nên mỗi ngày Tào Báo đều tìm bọn hắn đòi tiền.
Nói bọn hắn lừa các huynh đệ, nói gì cũng phải đòi được một hai lượng bạc.
Nhưng Vương Đạt bọn hắn không có tiền, Tào Báo cũng không có biện pháp.
Vương Đạt chẳng những không có tiền, còn phải tìm người huynh đệ Tào Báo này mượn tiền thuốc men, tiền cơm nước.
Tào Báo nghe xong, càng nổi giận, hắn hiện tại cũng sạch túi, nào có tiền?
Tào Báo cũng không cần tiền nữa, xa lánh cha con Vương đạt.
Tào Báo cầm đầu nhóm lưu manh, hắn không để ý tới hai cha con này, Vương Đạt trong tay lại không tiền, bây giờ thân mang theo thương thế không thể làm việc, trong nhà không còn lương thực, chỉ có thể đi khắp nơi tìm thân thích vay tiền.
Ngày xưa thân thích cho mượn tiền nhưng cha con Vương Đạt là bọn lưu manh vô lại, tiền cho mượn quyết không trả, cuối cùng thân thích cũng đều rời xa bọn hắn.
Cho nên, hai cha con Vương Đạt chịu đói trong tiệm, nằm ở trên giường dưỡng thương, người càng suy yếu.
Hắn có chút hối hận tìm Võ Thực gây phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!