<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/lich-su" title="Lịch Sử" itemname="Lịch Sử" itemprop="url">
<span itemprop="name">Lịch Sử</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/vo-dai-lang-ta-con-la-cuoi-phan-kim-lien-dich" title="Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)" itemname="Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)" itemprop="url">
<span itemprop="name">Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
Người cha vội vàng chạy ra nói với hắn: "Vừa rồi lời nói của con trai tôi đều không phải lời nói dối, khách quan muốn đi, ngày mai nên tập hợp hai ba mươi người cùng nhau đi!"
"A. . ." Võ Tòng quay đầu lại, trong tay cầm một cây gậy nói: "Thật sự có hổ, ta cũng không sợ! Các ngươi muốn giữ ta lại đây, hẳn là nửa đêm muốn giết người cướp của phải không?"
Lão cha nghe vậy: "Ài, vị khách quan này, sao lại nghĩ xấu người khác như vậy, tôi đang suy nghĩ cho ngài đấy!"
Võ Tòng cầm cây gậy bước đi và có một tràng cười vang lên.
"Hắn đã nói như vậy nên hãy để hắn đi thôi!" Chủ quán nói.
"Ài, khách quan, thật sự có một bảng cáo thị ở chỗ tôi. . ." Người cha nhìn theo bóng lưng Võ Tòng mà bất lực.
"Ha ha ha ha, nếu là gặp người gan bé, thật đúng là bị các ngươi hù dọa." Võ Tòng bật cười ung dung, đã đi được nửa đường.
Chủ quán cười nói: "Ha ha, chuyện gì to tát, lát nữa nếu không quay lại, đó mới là hảo hán!"
"Ngươi, nhanh đi lôi hắn trở lại!" Lão cha nghiêm nghị nói.
"Không cần đâu, đợi lát nữa chính hắn sẽ trở về!" Chủ quán quay người đi thu dọn.
Chỉ là khẽ đếm bát, vẻ mặt chủ quán chấn kinh: "Hắn uống sạch mười tám bát!"
Hai người đợi nửa ngày, nhưng cũng không thấy Võ Tòng trở về, chủ quán nghi hoặc: "Giờ này vì sao vẫn chưa trở lại? Ai mà không sợ chết chứ!"
Người cha lắc đầu, thở dài nói: "Đáng tiếc, dù sao người này cũng rất tốt!"
Võ Tòng ra khỏi cửa hàng, trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong đồi Cảnh Dương.
Võ Tòng cũng không tin tưởng lời nói bậy bạ của chủ quán rượu, tăng thêm men rượu, nào có cảm xúc sợ hãi.
Trong núi sâu và rừng hoang, ngẫu nhiên có thể nghe được một chút âm thanh chim chóc và côn trùng, xung quanh có một chút núi rừng, phi thường yên tĩnh.
Đồi Cảnh Dương cũng không có người nào khác, Võ Tòng cầm một cây gậy lắc lắc ung dung đi tới, cũng không phát hiện tung tích Bạch Hổ nào, chắc hẳn là chủ quán kia nói hươu nói vượn, muốn kiếm tiền trọ của hắn.
Nhưng mà một lúc sau, hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, men rượu dâng lên có chút buồn ngủ.
Bất đắc dĩ, hắn nằm xuống và nghỉ ngơi dưới gốc cây.
Ngủ thiếp đi, không biết đã qua bao lâu, xuy xuy, có một tiếng động yếu ớt từ sâu trong bụi cỏ bên cạnh.
Võ Tòng cũng không hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, mặc dù hắn không tin lời bậy bạ của chủ quán, nhưng trong núi sâu rừng hoang vẫn cảnh giác, chợt bừng tỉnh, nhìn sang một bên.
Không thấy gì cả.
"Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi!" Võ Tòng tiếp tục ngủ say, nghĩ có thể là động vật nhỏ.
Nhưng mà âm thanh xuy xuy từ bụi cỏ lại truyền tới.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!