<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/lich-su" title="Lịch Sử" itemname="Lịch Sử" itemprop="url">
<span itemprop="name">Lịch Sử</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/vo-dai-lang-ta-con-la-cuoi-phan-kim-lien-dich" title="Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)" itemname="Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)" itemprop="url">
<span itemprop="name">Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
Võ Thực vừa đi vừa đút tay vào ống tay áo, không phải vì lạnh, mà là do thói quen.
Mùa đông bông tuyết bay tán loạn, hắn chỉ là không muốn bị bông tuyết dính trên người, trên thực tế thể phách Võ Thực cường hoành toàn thân vô cùng ấm áp, dương khí dồi dào, nào có cảm giác lạnh.
Mặc dù, đoạn thời gian này đại chiến với phu nhân suốt đêm nhưng thể phách Võ Thực vẫn rất cường tráng.
Lúc này, Võ Thực đã đến nơi.
Bởi vì là cửa hàng trước cửa nhà mình cho nên rất gần.
Mặt tiền này có một cánh cửa dẫn vào nội viện, nhưng nó đã bị khóa bởi Võ Thực.
Phan Kim Liên, Tiểu Điệp và những người khác theo sau.
Mấy người đã đến cửa hàng, hai cửa hàng bên trái bán bánh gato, cái thứ ba bên phải thì treo biển cửa hàng đậu phụ thối Đại Lang.
Võ Thực có lúc suy nghĩ hai tiệm bánh gato bên cạnh thơm ngào ngạt, sát vách lại là cửa hàng đậu phụ thối, phải chăng có xung đột?
Hẳn là có, chỉ là vấn đề không lớn, Võ Thực cũng không có để ý.
Lúc này, cửa hàng đậu phụ mặc dù mở cửa nhưng tạm thời chưa kinh doanh.
Bởi vì đậu phụ còn chưa lấy ra.
Một đầu bếp ở bên trong cũng liên tục chế tác đậu phụ, nhìn thấy Võ chưởng quỹ đi tới, lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Võ chưởng quỹ tới. Hôm nay đậu phụ đã xong, có thể lấy ra bán chứ? Đã đủ một tháng!"
Cùng lúc đó, đầu bếp thấy bộ dáng và chiều cao của Võ Thực có biến hóa rất lớn so với trước kia, rất chấn kinh!
Chẳng lẽ gần đây nghe đồn Võ chưởng quỹ khỏi bệnh rồi là thật?
Mấy ngày này, có người loan tin Võ Thực có bệnh nên lùn, cho nên nhìn thấy bộ dáng Võ Thực cũng có chút khó có thể tin.
Mặc dù bộ dáng có biến hóa, nhưng vẫn có thể nhận ra.
Nếu người nào từ thời điểm Võ Thực bắt đầu biến hóa, cho đến tận bây giờ đều chưa thấy hắn, gặp lại khả năng không nhận ra hắn, giống như lúc trước Võ Tòng mới thấy hắn.
Võ Thực gật gật đầu: "Được rồi! Ta đến xem thế nào!"
Võ Thực đem bình niêm phong từ dưới đáy bàn ra, mở nắp, lập tức một mùi thối từ bên trong dâng lên.
Có thể thấy, trên mặt hũ đậu phụ đã bốc mùi có một lớp lông trắng xóa, bên trong còn có lớp dầu màu đỏ phủ lên, trông khá phản cảm.Ngửi thấy mùi, đầu bếp và đám Tiểu Điệp vội vàng bịt mũi, Tiểu Điệp nói: "Lão gia ngài muốn bán cái này á?"
Có người mua đồ thúi như vậy sao? Tiểu Điệp không khỏi thắc mắc.
Nhưng cũng chỉ nghi hoặc mà thôi, lão gia kinh doanh lớn, tại huyện Dương Cốc có rất nhiều cửa hàng, sinh ý đều rất tốt.
Nếu như là người khác làm món đậu phụ thối này, Tiểu Điệp nhất định cho rằng không bán được, nhưng lão gia rất giỏi nấu ăn, tinh thông nhiều loại nguyên liệu khác nhau nên điều đó không hẳn là đúng.
Phan Kim Liên cũng che mũi, đầu bếp kia càng bối rối:
"Chưởng quỹ, ngài nói đậu phụ thối là cái này? Cái này. . . Đây cũng quá thối đi! Có thể bán không?"
Bởi vì đầu bếp biết rõ phải niêm phong một tháng, cho nên một mực không dám mở ra, hôm nay Võ Thực mở ra mới ngửi được mùi.
Ai biết nó có mùi khó chịu như vậy!
Hắn về sau sẽ là chưởng quỹ cửa hàng đậu phụ thối, dựa vào đồ ăn này kiếm tiền, nếu như bán không tốt thì phải làm thế nào?
Võ Thực tự tin nói: "Yên tâm đi, món này tuy thối nhưng ăn ngon đấy."
"Ăn ngon?" Đầu bếp có chút hoài nghi.
Bọn hắn nhìn món thối thế này chạy xa còn không kịp, ai còn nguyện ý cầm cho vào trong miệng ăn? Nhìn có chút thối rữa, thật có thể ăn sao?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!