<ol itemscope itemtype="http://schema.org/BreadcrumbList" class="breadcrumb"><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com" title="Đọc truyện online" itemprop="url">
<span itemprop="name">Truyện</span>
<meta itemprop="position" content="1" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/the-loai/lich-su" title="Lịch Sử" itemname="Lịch Sử" itemprop="url">
<span itemprop="name">Lịch Sử</span>
<meta itemprop="position" content="2" />
</a>
</li><li itemprop="itemListElement" itemscope itemtype="http://schema.org/ListItem">
<a itemprop="item" href="https://demo.vietcntt.com/vo-dai-lang-ta-con-la-cuoi-phan-kim-lien-dich" title="Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)" itemname="Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)" itemprop="url">
<span itemprop="name">Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên (Dịch)</span>
<meta itemprop="position" content="3" />
</a>
</li></ol>
Một thiếu niên nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi tới, trên người mặc quần áo màu đen, đỉnh đầu có hai cái viên cầu, hai bên tóc phủ lơ thơ trên khuôn mặt, tướng mạo thanh tú, hai tay của hắn đặt ở trong tay áo, ôm lấy một cái rổ đầy lê giòn.
Võ Thực lập tức nhìn lại, nếu như hắn không nhìn lầm, thiếu niên này tên là Vận Ca.
Trong kịch bản sẽ bán đồ cùng một với Võ Thực.
Vận Ca mười lăm tuổi, bởi vì sinh dưỡng tại Vận Châu, cho nên đặt tên là Vận Ca, đang sống cùng một người cha già.
Vận Ca hiếu thuận, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã phải nâng lên gánh nặng cuộc sống, dựa vào bán hoa quả nuôi sống cha già.
Vận Ca làm tiểu tiểu thương trải qua nhiều nên đầu óc cũng rất thực tế, vì đều làm buôn bán nhỏ đồ ăn, cho nên quan hệ với Võ Thực cũng không tệ.
Chỉ là hiện tại Võ Thực cùng Vận Ca mới vẻn vẹn nói chuyện đôi câu, cũng không tính quá quen thuộc.
Dù sao theo kịch bản, mọi chuyện còn chưa xảy ra.
Cho nên hiện tại Vận Ca cũng không quá quen thuộc với Đại Lang, nhưng Võ Thực đối với hắn lại là rất quen.
Vận Ca đi đến mặt tiền cửa hàng tại cửa ra vào, cười nói: "Võ chưởng quỹ sinh ý không tệ nhé, đây, ăn lê đi!"
"Cảm ơn." Võ Thực cười tiếp nhận quả lê, lại đưa tới một cái bánh nướng.
Vận Ca nhìn nơi đây rất náo nhiệt, người ra vào lần lượt không ngừng, rất bận.
Ánh mắt Vận Ca chuyển động, bỗng nhiên nói: "Võ chưởng quỹ, nơi này của ca ca có thiếu người làm không? Tôi mỗi ngày đều đi sớm về trễ, trời mùa này lại đang rất lạnh!"
Hắn bán lê mặc dù cũng vẫn được, nhưng nếu có thể ở nơi này của Võ Thực kiếm tiền mưu sinh, cũng không phải chuyện xấu.
"Ngạch. . . Đi, chỗ này vừa vặn không đủ người làm, có mấy chưởng quỹ cửa hàng xung quanh đặt bánh nướng tại chỗ ta, vừa vặn muốn có người giao hàng, có thể ở nơi này giúp đỡ ta!"