Chị Kỷ còn chưa kịp lên
tiếng thì một người chơi nam đã vội vàng lắc đầu: “Bây giờ chúng ta cũng chưa chắc đã chạm vào hũ tro cốt được, hay là chờ thêm một chút nữa
đi.”
Chị Kỷ có hơi do dự.
Nhuế Nhất Hòa đã nhìn ra, cô đứng lên ngáp một cái rồi nói: “Em buồn ngủ rồi, ngủ ngon.”
Cô thật sự lên lầu đóng cửa phòng lại, động tác một mạch lưu loát. Chờ đến khi tháo hết những bức tranh treo tường trong phòng xuống, chắc chắn
rằng cô La thích nghe trộm đã không thể nghe thấy hai người họ trò
chuyện được nữa, lúc này cô mới nói với Đan Tiểu Dã: “Buổi tối châm lửa
đốt lâu đài.”
Đan Tiểu Dã: “...A?”
Nhuế Nhất Hòa: “Cậu chọn đốt lửa ở dưới lầu hay là lên tầng ba trộm hũ tro cốt?”
Học bá Đan Tiểu Dã tỏ ra không hiểu đề bài cũng như xem không hiểu sự lựa chọn, cậu ta trở nên hốt hoảng.
Nhuế Nhất Hòa lựa chọn hộ cậu ta.
“Cậu chịu trách nhiệm đi trộm hũ tro cốt.”
Đan Tiểu Dã: “Ồ, được.”
Sau khi trả lời xong lệ rơi đầy mặt. Là một học sinh ưu tú, cậu ta đã quen
với việc sắp xếp thời gian biểu một cách rõ ràng cũng như nghe theo mệnh lệnh, sẽ không bao giờ nói không, tính phục tùng vô cùng mạnh mẽ.
Đến khi Nhuế Nhất Hòa nói lại kế hoạch A và B một cách chi tiết, Đan Tiểu
Dã đã không còn cảm thấy phản cảm mà trở nên cực kỳ tin tưởng, vỗ ngực
cam đoan rằng mình có thể làm tốt chuyện này.
Quan điểm của Đan Tiểu Dã là ‘có kế hoạch khả thi thì đồng nghĩa với việc nhất định có thể thành công.”
Nhuế Nhất Hòa đã hiểu rõ tính cách của bạn học nhỏ này từ lâu, biết làm sao
có thể dễ dàng thuyết phục được cậu ta... Tất nhiên cho dù hơi bạo lực
một chút, ép buộc cậu bạn này nghe theo lời mình thì cậu ta cũng sẽ
không phản kháng.
Cậu ta cũng quá ‘tin người’, một khi đã tin tưởng thì nhất định sẽ không nghi ngờ.
Bạn học nhỏ đáng yêu như vậy, khiến Nhuế Nhất Hòa quyết định sẽ dành tình
yêu thương nhiều hơn cho cậu ta, dịu dàng một chút không cần quá thô lỗ.
Mười giờ tối, tiếng chuông ban đêm trầm đục, gần như âm thanh sẽ không quấy rầy sự nghỉ ngơi của tất cả mọi người trong lâu đài.
Tiểu Mạnh bị tiếng chuông đánh thức muốn đi vệ sinh, cậu ta nhìn thoáng qua
mọi người trong phòng. Nghiêm Tuấn… và Tưởng Số mỗi người đang ngậm một
điếu thuốc nhả ra vòng khói, cậu ta chào hỏi một tiếng với họ rồi ra
khỏi phòng.
Tưởng Số chính là người đàn ông lúc chiều tối đã lên tiếng phản đối kế hoạch hành động sớm kia.
Anh ta ba mươi tám tuổi, điểm nổi bật nhất chính là đôi lông mày rậm.
Thật ra Tiểu Mạnh tán thành việc hành động vào ban đêm, mẹ kiếp ai lại muốn ở lâu trong phó bản chứ? Tuy hành động sớm sẽ nhiều rủi ro, nhưng chẳng
lẽ chờ đến mai thì không nguy hiểm à? Cậu ta nghĩ như vậy, nhanh chóng
giải quyết nhu cầu của cơ thể, xách quần lên đi ra khỏi nhà vệ sinh thì
đã nhìn thấy phía nhà ăn xanh lét.
Động tác lau tay lên quần áo
của Tiểu Mạnh càng lúc càng chậm hơn, dường như cậu ta bị ánh sáng xanh
thu hút. Ánh mắt ngưng trệ nhìn về phía nhà ăn, từng bước đến gần bàn
ăn.
Thứ tỏa ra ánh sáng màu xanh lấp lánh chính là chiếc kéo cắm trên vị trí trái tim của nhạc công.
Trong lúc cậu ta đang hoảng hốt thì nghe thấy có người nói: “Rút ra”.
Chiếc váy trắng tung bay, những sợi tóc đen nhánh trơn bóng quấn lấy tay cậu ta, khiến nó khẽ giơ lên tự mình động đậy.
Tiểu Mạnh rút chiếc kéo nhuốm đầy máu tươi đi về phía cầu thang.
Một bước, hai bước… rẽ phải… đẩy cửa ra...
“Cậu làm gì vậy?” Tiểu Mạnh che đầu lại, bất giác trả lời: “Em đi vệ sinh.”
Nhuế Nhất Hòa: “Cậu đi vệ sinh trên lầu hai à? Còn cầm một chiếc kéo nữa?”
Tiểu Mạnh ngạc nhiên đến độ ba hồn bảy phách lần lượt trở về, ngay lập tức
thoát khỏi cảm giác mê mang. Cậu ta liếc nhìn chiếc kéo rồi lại nhìn
chiếc váy cưới ở trước mặt. Đây là một trong hai bộ lễ phục mà cô La dặn họ là ủi, cả người đều trở nên mềm nhũn.
“Cám ơn! Cám ơn!”
Động tới lễ phục của cô La nhất định sẽ sống sờ sờ bị xé xác.
Cậu ta suýt chút nữa đã lạnh rồi.
Nhuế Nhất Hòa: “Không cần cám ơn, làm việc tốt sẽ được đền đáp.”
Tiểu Mạnh: “...”
‘Hu hu hu hu!’ Bắt đầu từ giây phút này, câu nói này chính là phương châm
sống của cậu ta. Cậu ta thề rằng sau này gặp được lính mới nhất định sẽ
làm tốt việc “hỏi đáp cho lính mới”, chắc chắn, nhất định không ghét bỏ
họ hỏi nhiều hay phiền phức nữa.
Nhuế Nhất Hòa cũng dậy đi vệ sinh,
ngáp một cái rồi trở về phòng. Cô vừa mới nằm xuống được nửa tiếng đồng
hồ, tiếng gõ cửa đã vang lên. Cô lấy chăn che đầu lại rồi xoay người ngủ tiếp.
Đan Tiểu Dã nhìn thấy cảnh này: “...” Đành nhận mệnh bò dậy.
“Ai thế?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!