Mạc Hân cởi quân, lôi đâu chị gái kia vào làm chỗ đó cho anh ta.
Mẹ kiếp, thật là buôn nôn.
"Phụt!"Tô Tinh Tinh không hề che giấu nhổ bãi nước miếng, thể hiện quan điểm giống tôi.
Thấy chúng tôi tiến vào, Mạc Hân ngớ người ra, vội vã mặc quần của mình vào, hoảng sợ nhìn tôi.
“Mấy người… sao mấy người vào được.”
Tôi nhìn đũng quần mềm oặt của Mạc Hân, khinh thường nói: “Đương nhiên là đến xem thử anh ăn vụng thế nào, anh cũng không ngại kinh tởm nhỉ. Chứng cứ đã chụp được rồi, anh chờ ly hôn đi!”
Mạc Hân người đàn ông này sẽ đánh phụ nữ, tôi không ngu mà ở lại đó đợi anh ta phản ứng kịp.
Sau khi thở một hơi, tôi giao chứng cứ cho luật sư, sửa soạn quần áo ngày mai mặc đi làm, mai là ngày đầu đến công ty.
Công ty tôi trúng tuyển là tập đoàn Tống Thị, là tập đoàn lớn thứ hai ở thành phố Vang. Có thể làm việc trong đó, tôi ít nhiều có chút bất ngờ.
Tôi làm việc ở phòng thiết kế, vừa vào công ty nên chỉ làm vài việc lặt vặt. Nhưng đã đổi được việc, chung quy lại tôi vẫn vui.
Hôm nay tôi làm việc xong liền thu dọn đồ đạc, vào thang máy.
Trong thang máy đã có một người đàn ông, anh ta mặc tây trang phóng khoáng, hai tay đút trong túi quần, điệu bộ thiếu gia cà chớn.
Tôi muốn đến lầu 10 lấy tài liệu cho nên ấn “10”.
Phía sau, tiếng người đàn ông lười biếng vang lên.
“Lầu 9.”
Tôi nhìn nhìn, nhưng không bấm “9”, ý của anh ta là bảo tôi ấn giúp anh ta sao?
Vừa hay di động vang lên, là một số lạ. Tôi vừa tới công ty, cũng chưa lưu số đồng nghiệp, rất sợ ai tìm tôi cho nên tôi vẫn nghe điện thoại.
“Rốt cuộc cô cũng nghe máy.” Tiếng Mạc Hân vang lên đầu dây bên kia, tôi vội vàng cúp máy.
Tôi cho số Mạc Hân gọi vào danh sách đen, không chỉ có anh ta, còn bao gồm cả Phương Uyên và cha mẹ tôi. Tôi sợ bọn họ tìm được tôi, cho nên một lòng chỉ muốn trốn tránh.
Trước khi ly hôn, tôi không muốn để bọn họ tìm được tôi.
Tôi nên nghĩ ra sớm hơn, người như Mạc Hân đâu có dễ trốn như vậy.