Thế giới này nhỏ như vậy sao? Tôi đến khám phụ khoa cũng đụng mặt anh ta sao!
Đều bởi vì anh ta mà tôi mới chịu đựng loại tổn thương khó mở miệng nói như vạy, tôi đi khám bệnh mà anh còn muốn ngăn sao?!
Cơn tức ngày hôm qua còn chưa tiêu, Lục Nguyên Đăng lại không để cho tôi được yên, tôi vô cùng tức giận, thật sự không thể chịu được nữa rồi.
Tôi nhanh chóng đứng xuống giường, căm tức nói: "Lục Nguyên Đăng, có phải anh theo dõi tôi không?!"
Đây là điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến.
Bác sĩ cũng dừng động tác, dựa vào bên cạnh giường nhìn chúng tôi như có ý xem kịch vui.
"Tôi theo dõi cô?" Lục Nguyên Đăng nhíu mày nói.
"Không thế thì sao? Chẳng lẽ một người đàn ông như anh còn đi khám phụ khoa à?" Tôi tiếp tục chất vấn.
Nghĩ đến việc bản thân đi khám phụ khoa cũng bị Lục Nguyên Đăng phát hiện ra, tôi vừa tức vừa thẹn, hận không thể chui xuống dưới đất.
Lục Nguyên Đăng giận quá hóa cười, từng bước đi về phía tôi.
Đôi giày da của hắn giẫm lên đất, phát ra từng tiếng bộp bộp như đang giẫm vào trong lòng tôi, khiến cho tôi khẩn trương lên.
Đây là ở bệnh viện, trước mặt mọi người, hắn không định làm gì tôi chứ?
"Anh...Anh không thật sự có bệnh phụ khoa chứ? Cũng đúng, loại...loại người hay làm loạn như anh, không chừng sẽ nhiễm loại bệnh gì đó không sạch sẽ." Vốn muốn nói chuyện để giảm bớt cảm xúc khẩn trương nhưng mở miệng ra nói liền bị nói lắp.
"Cho dù là làm, cũng là làm cô."
Hắn cúi đầu, nói bên tai tôi.
Từng cảnh tối hôm qua hiện lên trong đầu tôi, tôi lập tức vô cùng xấu hổ, trợn mắt nhìn hắn, mắng: "Lưu manh."
"Được rồi được rồi, các người muốn tán tỉnh thì đi ra ngoài đi. Nơi này của tôi là chỗ đứng đắn." Bác sĩ không nhịn được nữa, quay trở lại ghế ngồi, hỏi Lục Nguyên Đăng: "Lục đại thiếu gia, anh đến tìm tôi có chuyện gì?"
Tôi sửng sốt.
Lục Nguyên Đăng tới tìm bác sĩ? Vậy những lời tôi vừa nói ra, chẳng phải là tự suy diễn ư?
Tôi xấu hổ đứng ở một bên, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
"Tôi đến lấy thuốc an thai." Lục Nguyên Đăng thản nhiên nói.