Tôi ngáp một cái, nói một cách lười nhác. Trong lòng không biết sao lại cảm thấy không vững tâm.
“Em đúng là vẫn ngủ được thật.”
Lục Nguyên Đăng hừm lạnh một tiếng, một tay chặn giữ lưng tôi rồi ôm lên, bước thật to vào trong phòng, vứt tôi xuống giường, bắt đầu gỡ cà vạt trên áo ra.
Cơ thể tôi lùi lại đằng sau, hoảng hốt nhìn anh ấy, nói: “Anh muốn làm gì, giờ chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa rồi. Anh còn như vậy, em có thể tố anh tội cưỡng hiếp đấy!”
“Không còn quan hệ gì? Chỉ dựa vào tấm séc đó?”
Nói rồi, anh ấy lấy tấm séc nhăn nhúm từ trong túi quần ra, ánh mắt ác liệt như muốn nuốt sống tôi vậy.
Chỉ là, sao tấm séc đó lại nhăn nhúm vậy?
Nhăn nhúm vậy có còn hiệu lực không?
Tuy là sợ nhưng tôi vẫn lấy can đảm, nói:
“Đúng thế. Dù gì thì lúc đầu cũng nói rõ rồi, chỉ cần trả hết tiền, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Tấm séc này là mẹ anh đưa em chăng!” Một lời của Lục Nguyên Đăng liền nói ra chân tướng.
Anh ấy đã nói chắc chắn như thế rồi, nếu tôi còn giấu giếm nữa, cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cứ dứt khoát nói toạc ra đi.
“Phải đấy, đây là tiền mẹ anh cho em để em rời xa anh. Em nghĩ dù sao cũng phải dùng đến tiền thế nên nhận luôn rồi.”
Cổ bị anh ấy bóp chặt, Lục Nguyên Đăng cứ như thể nghiến chặt rang nói ra một câu.
“Ninh Khanh, em ti tiện vậy sao, chút tiền này đã có thể mua chuộc em rồi?Trong mắt em tôi chỉ đáng 15 tỉ này thôi sao?”
Ánh mắt khinh thường của anh ấy như vô vàn mũi kim sắc nhọn đâm vào cơ thể tôi.
Cho dù trong lòng có khó chịu hơn nữa thì từ đầu đến cuối tôi luôn giữ vẻ mặt tươi vui.
“Lục tổng là người có tiền, thế giới của chúng tôi chắc anh cũng không rõ lắm. 15 tỉ đối với anh là con số nhỏ, nhưng đối với tôi lại là một khoản tiền khổng lồ đấy. Với lại trong mắt tôi, anh cũng không đáng 15 tỉ đâu. Còn tự do của tôi ngược lại có lẽ lại đáng cái giá này đấy.”
“Tự do? Em muốn tự do, tôi cứ không cho đấy!”
Nói rồi, Lục Nguyên Đăng dùng sức xé nát tấm séc đó ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!