Máu toàn thân tôi như đông cứng lại, tôi không dám nhúc nhích chút xíu nào.
Nếu như lúc này Khương Hải đến nói với Lục Nguyên Đăng, có phải là tôi chết chắc rồi không?
May mà Khương Hải không nhìn thây Lục Nguyên Đăng, mà Lục Nguyên Đăng thì chỉ liếc mắt nhìn lướt qua tôi sau đó chạy thẳng lên tâng.
Tôi không để ý đến câu hỏi của Khương Hải mà chạy ra ngoài như trốn.Đường Nhật một tiếng cũng không nói ra cứ vậy mà lên xe, tôi tất nhiên rất tự giác nhường chỗ ghế trên cho Thẩm Ninh.
“Đường Nhật à, Thẩm Ninh nói muốn đến tháp Eiffel, chúng ta đi đến đó trước nha.” Tôi ngồi đằng sau nói.
Tháp Eiffel đối với người khác mà nói, có thể chỉ là một điểm du lịch, nhưng tôi tin, đối với Thẩm Ninh thì ý nghĩa hoàn toàn không như vậy.
Cô ấy tỏ tình với Đường Nhật ở đó.
Cô ấy tất nhiên là không nói muốn đến đó trước, nhưng tất cả, đều là sau khi tôi nghe Thẩm Ninh kể về câu chuyện của họ xong, mà tự đưa ra quyết định.
Tôi nghĩ, đưa họ đến nơi chứa đựng những kỉ niệm, có lẽ sẽ thúc đẩy tình cảm.
Sau khi đến tháp Eiffel, Đường Nhật không xuống xe cùng chúng tôi.
“Công ty còn có việc, anh về trước một chuyến, đến tối anh sẽ đến đón các em”
Có việc ư?
Lúc trước không hề nghe nói anh ấy có việc, cũng không nhận được cuộc điện thoại nào, tại sao thoắt một cái lại biến thành có việc kia chứ?
Điều này, rõ ràng là đang né tránh Thẩm Ninh mà.
“ “Aiya, anh như thế này...”
Thẩm Ninh kéo tay tôi, lắc đầu với tôi.
Thế là, tôi chỉ có thể giương mắt đứng nhìn Đường Nhật rời đi.
“Có những chuyện ép quá sẽ không thành đâu, tớ sợ ép anh ấy vội vàng quá, ngược lại sẽ khiến anh ấy càng khó chịu với tớ hơn.”
Thẩm Ninh có chút tổn thương nói.
Tôi cũng không phản bác lại, cùng Thẩm Ninh, đi xem phong cảnh con người, tìm tòi học hỏi những người qua lại, cuối cùng, đi dạo các cửa hàng.
Lúc trời nhá nhem tối, Đường Nhật quay lại. Bên cạnh còn mang theo một cô gái Tây xinh đẹp.