*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Vi Lan cầm một hộp cơm từ trong biệt thự ra, nhưng con chó hoang đang ăn đồ ăn trước cửa không thấy đâu nữa.
Kỳ lạ, lẽ nào nó ăn no rồi bỏ đi hay sao?
Mộ Vi Lan vô thức nhìn xung quanh, cô nhìn thấy bóng của một chiếc xe màu đen cách đó không xa, nhưng cô nhìn không rõ lắm.
Chắc không phải là bị kẻ trộm chó bắt mất rồi chứ?
Nhưng mà, con chó hoang đó không phải là giống quý hiếm, không đáng tiền.
Mộ Vi Lan vẫn đổ hộp thức ăn xuống cái chậu nhỏ, sợ con chó hoang đó quay về lại không có cơm ăn.
Trong chiếc xe Maybach.
Từ Khôn mở to mắt nhìn Phó Hàn Tranh ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.
Con chó nhỏ bẩn thỉu nằm lên quần của Phó Hàn Tranh và làm bẩn hết cả chiếc quần đen. Mặc dù Phó Hàn Tranh khó chịu, nhưng anh cũng chỉ cau mày, không vứt con chó đó đến chỗ khác.
"Boss, sao đột nhiên lại thích chó vậy?"
Trước đây, Tiểu Đường Đậu đòi nuôi chó, nhưng Phó Hàn Tranh không đồng ý.
Một là sợ chó con sẽ cắn Tiểu Đường Đậu, hai là Phó Hàn Tranh ưa sạch sẽ, không thể chịu đựng được việc trong nhà có một con chó chạy lung tung khắp nhà.
Đôi mắt của Phó Hàn Tranh trùng xuống, anh thậm chí còn giơ tay vuốt ve con chó hoang, anh khẽ hừ một tiếng và phủ nhận: “Tôi chỉ muốn mang về cho Tiểu Đường Đậu."
Từ Khôn không tin, vừa nãy Boss kêu anh ôm trộm con chó tới đây, rõ ràng là cố ý.
Chắc không phải Boss...ghen với một con chó chứ?
Vì vậy mới trộm con chó này về đây? Phó Hàn Tranh hỏi: “Vừa nãy anh nhìn thấy nó là đực hay cái?"
“Đực thì phải, tôi không nhìn kỹ.”
Phó Hàn Tranh cau mày, ánh mắt sâu thẳm hơn.
Đực, cô ấy còn thoải mái vuốt ve như thế?
Cô chăm sóc yêu thương và kiên nhẫn với một con chó hoang, nhưng nói chuyện với anh chỉ được ba câu là lại nhảy dựng lên.
Phó Hàn Tranh cảm thấy khó chịu hơn, anh ném con chó hoang đang ngồi trên đùi sang một bên.
Con chó hoang rụt rè, hậm hừ mở to đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh, như thể đang muốn lấy lòng anh.
Từ Khôn không nhịn được cười: "Boss, con chó này có vẻ rất có duyên với anh, nó có vẻ thích anh đấy. Từ khi bế nó lên xe, nó không ồn ào, không sủa cũng không cắn người, khá là ngoan đó."
Phó Hàn Tranh khịt mũi: “Hừ, ngoan?"
Anh quay sang nhìn con chó tội nghiệp, giơ tay trêu chọc nó, kết quả là con chó há miệng, kêu lên một tiếng!
Từ Khôn giật mình: “Boss, nó không cắn anh chứ?"
Con chó này, vừa mới khen nó ngoan, nó đã quấy phá! Cố tình à?