TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lý Thiên Thành rã rời ôm Sở Diên chạy loạn trên con đường trải dài, vừa nãy phải nói đi đến rất nhanh, thế nhưng đến khi trở về sao lại xa xôi đến vậy?
Hắn có cảm giác càng chạy nhanh đường càng nối dài thêm, dài thêm, cho đến lúc hắn đã uể oải vì mệt thì vẫn mãi không đến nơi!
Lý Thiên Thành không ngừng nhìn người trong lòng, Sở Diên đang nhíu mày nép vào lòng hắn, y ôm bụng đau nhức không ngừng thở dốc.
"Một chút nữa liền không sao, cố gắng thêm chút nữa chúng ta liền tới!" Hắn nhỏ giọng an ủi y.
Lý Thiên Thành cố chạy một lúc cuối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy đích đến, hắn hoảng loạn mang Sở Diên chạy một mạch về cung, vừa hay gặp được Tàu công công vẫn đứng đó chờ hắn từ sớm đến tận giờ.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hoàng thượng khủng hoảng như vậy làm cho Tàu công công có chút giật mình, kinh hãi.
Biết chắc có gì đó không ổn, Tàu công công đã nhận thấy Sở Diên trong lòng hắn đang nhíu mày ôm bụng.
Lý Thiên Thành lúc này liếc Tàu công công, lớn tiếng quát: "Đứng đó nhìn trẫm làm gì? Còn không mau đi gọi Lưu thái y đi?"
Tàu công công nghe hắn quát nhất thời hoảng sợ mà run rẩy, hai tay cung kính lui ra sau: "Nô tài lập tức gọi Lưu thái y!"
Tàu công công không tiếp tục chờ đợi lập tức sợ hãi chạy đi gọi thái y, Lý Thiên Thành là như thế, mỗi khi tính mạng Sở Diên bị đe dọa hắn như bị chạm vào vảy ngược mà không ngừng chửi mắng người bên cạnh.
Lý Thiên Thành từ trước đến nay luôn là nỗi sợ của nhiều người, nhất là những khi hắn lo lắng hoặc đang nổi nóng, sẽ rất quái gở!
Chẳng ai dám bén mảng đến gần, nếu không chỉ làm hắn càng thêm bực bội mà xử phạt nặng nề, thậm chí đến kết cục phải vong mạng vì chạm vào vảy ngược của hắn, đó cũng là lý do bọn họ luôn né tránh chớ đến gần!
Hoàng thượng của bọn họ là như thế, kể cả khi hắn không còn chịu tác động của độc dược vẫn hung tợn như vậy.
Ai nấy đều chẳng dám múa rìu trước mặt hắn, chỉ sợ chưa vung lên được một đoạn đã bị hắn tuyệt đường sống!
...!
Lý Thiên Thành nhẹ nhàng đặt Sở Diên nằm trên giường, hắn lo lắng đến độ nước mắt đã rơi xuống một giọt, lăn nhẹ trên má y.
Sở Diên cười nhẹ nhìn hắn, y thều thào nói: "Ca ca ngốc quá, chạy nhanh...!quá nên đệ...!có chút...!mệt thôi, sao lại khóc rồi?"
Hắn lập tức phản bác: "Nào có, ta làm sao lại khóc nhòe như đệ được chứ, chẳng qua là bụi bay vào mắt, khó chịu nên rơi lệ, là rơi lệ không phải khóc!"
Sở Diên nhắm mắt lại không quan tâm là đổ lệ hay là khóc, y chỉ thấy toàn thân đã rã rời, mệt mỏi đến độ nhìn cái gì cũng lờ mờ.
Lý Thiên Thành nắm tay y, hắn buồn bã nói: "Sao uống mãi cũng chẳng tốt hơn vậy? Cứ dăm ba hôm lại đổ bệnh, ta sẽ điên lên mất khi phải cuống cuồng tìm Lưu thái y!"
Mỗi lần y phát bệnh hắn đều rất khổ sở, cả nội tâm và cả cơ thể đều không ngừng run rẩy, phải chăng trên thế gian này nếu có một loại dược khi uống vào lập tức khỏe mạnh?
Nếu như có nó thì Diên Diên của hắn sẽ không phải chịu mệt nhọc như thế này, vô vàn loại bệnh hành hạ thân thể, cả trí óc và cơ thể không ngừng kiệt sức theo thời gian.
Từ bên ngoài bắt đầu vang lên âm giọng quen thuộc của Tàu công công.
"Thái y đến!"
Lập tức Lưu thái đã có mặt tại Từ Thanh cung, ông khổ sở biết bao khi trên người đang diện một bộ y phục tương đối xộc xệch, vừa chỉ mới tắm xong còn chưa kịp khoác lên y phục thái y đã phải gấp gáp chạy đến đây.
Lưu thái y nhướng mày đỡ trán, lại nữa rồi, cái cảm giác khó xử cùng áp lực lại đến rồi.
"Mau đến xem Diên Diên đi, khi sáng vẫn còn chạy nhảy được, đột ngột đau bụng, ông mau kiểm tra vết thương xem, có phải lại hở miệng không?"
Lưu thái y nghe như vậy liền nhanh chóng xem xét người trên giường, ông tỉ mỉ tháo băng quấn của y ra, từ từ cho đến khi nhìn rõ miệng vết thương.
Ông cẩn thận nhìn kỹ, có hơi hoảng, ai đời lại vận động mạnh khi chưa lành hẳn vậy chứ, đáng ra nó có thể liền lại, lúc này đã hở miệng ra, vết thương này nếu không xử lý ổn thỏa, đến ngày mai sẽ nhiễm trùng cho xem!
"Hoàng thượng, hai người có thể bớt vận động mạnh không? Nếu không cần mạng của hoàng hậu nữa thì có thể nói với thần, hai người lại có thể vui vẻ chơi đùa!"
Lý Thiên Thành khó xử nhìn ông, hắn hé răng nói: "Quên mất...!ta chỉ vui vẻ nhất thời, không ngờ lại đau khổ tạm thời kia chứ!"
Sau khi kiểm tra xong, Lưu thái y lập tức dùng Thố Sa dược mà bản thân đã điều chế vào sáng sớm đem nó bôi vào miệng vết thương của Sở Diên.
Vừa bôi vừa hỏi: "Hoàng hậu có thấy rát không?"
Sở Diên lát đầu đáp lại: "Không rát lắm...!rất lạnh!"
Lý Thiên Thành một bên cũng an tâm, làm hắn hoảng hốt từ nãy đến giờ, tưởng rằng lại có chuyện nữa, may quá chỉ là hở vết thương thôi.
"Diên Diên có còn đau nữa không?"
Sở Diên gật đầu nói: "Còn đau lắm!"
Hắn lập tức chuyển đổi sắc mặt, ngữ khí có chút nóng nảy áp sát vào Lưu thái y: "Dược của ông sao lại không có tác dụng gì hết vậy?"
Lưu thái y bị ép đến tím tái mặt mày, ông lập tức né tránh hắn, quay mặt muốn mắng: Mới vừa bôi mà muốn hết đau, có phải của trời đâu chứ!
"Hoàng thượng...!người đừng vội gieo oan cho thần, người thử hỏi những thái y khác xem, có loại dược nào vừa bôi hoặc uống vào lập tức khỏi hẳn không?"
Lý Thiên Thành đỏ mặt nhìn Sở Diên, là do hắn nóng vội quá.
"Đây là Thố Sa dược, thần chỉ mới điều chế, tác dụng chỉ chữa ngoại thương, chỉ cần không sâu đến tim đều có thể bôi vào!" Lưu thái y nói rồi thì đưa cho hắn.
Lý Thiên Thành tiếp nhận lọ dược thì gật đầu tỏ ý đã hiểu, tuy vậy hắn ngửi thấy mùi dược này quá nồng, không biết đã được điều chế từ loại thảo dược gì, nhưng so nó với các loại dược trị thương khác thì nồng hơn gấp mười lần, làm cho hắn vừa ngửi đã khó chịu cau mày.
Bạn đang đọc bộ truyện Vọng Tưởng Giang Sơn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vọng Tưởng Giang Sơn, truyện Vọng Tưởng Giang Sơn , đọc truyện Vọng Tưởng Giang Sơn full , Vọng Tưởng Giang Sơn full , Vọng Tưởng Giang Sơn chương mới