TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Ry
Mặc dù là lần đầu tiên vá búp bê, nhưng động tác của Nguyên Dục Tuyết không hề trúc trắc, về sau quen tay còn khâu nhanh hơn Tiểu Minh một chút.
Giữa chừng, có lẽ là do hai người không xuống ăn sáng, chị Đỏ nhắn trong nhóm chat hỏi một câu.
Nguyên Dục Tuyết còn đang tập trung khâu búp bê, hàng mi dài rủ xuống, không hề phân tâm.
Nhưng Tiểu Minh cảm nhận được điện thoại rung trong túi áo, lấy ra nhìn.
Bởi vì chuyện hai ngày nay, Tiểu Minh luôn có chút thấp thỏm không yên, không thấy đói, thậm chí tới giờ cũng không muốn ăn gì. Nhưng Nguyên Dục Tuyết khác, sao có thể để cậu bỏ bữa được. Tiểu Minh nghĩ vậy, trả lời trên WeChat.
Sau đó quay sang hỏi Nguyên Dục Tuyết: "Có muốn đi ăn sáng trước không?"
Nguyên Dục Tuyết luôn lên kế hoạch đâu vào đấy, rất ít khi bị xáo trộn. Nghe Tiểu Minh nói, cậu thoáng dừng tay, hiển nhiên cũng do dự. Nhưng nhìn búp bê đã khâu được một nửa, hơi lắc cơ thể nó, bèn đáp: "... Không cần."
Có lẽ là do cảm thấy áy náy vì giữ Nguyên Dục Tuyết lại đây làm cậu lỡ bữa, Tiểu Minh càng thêm đứng ngồi không yên.
Cũng may chị Đỏ tâm lý, thấy tin nhắn của Tiểu Minh thì lấy khay mang hai phần bữa sáng đơn giản lên.
Có người gõ cửa, Tiểu Minh luống cuống đứng dậy đi ra.
Mùi bánh gạo ngọt ngào bốc lên từ chiếc khay. Chị Đỏ một tay bưng khay, cầm rất vững, trên khay có hai phần đồ ăn sáng, hai chiếc đĩa xếp đầy những chiếc bánh tinh xảo như ngọc trắng, bên trên còn rắc một lớp vụn hoa quế cho thêm màu sắc. Còn có hai cốc sữa đậu nành thơm nồng mới được xay bằng máy.
"Bận chuyện gì à?" Ánh mắt chị xuyên qua Tiểu Minh, rơi trên Nguyên Dục Tuyết vẫn đang ngồi bên bàn.
Nguyên Dục Tuyết thấy chị thì hơi gật đầu, cất tiếng chào.
Chị Đỏ không có ý định đào sâu vào riêng tư của người khác, cũng không vào xem họ đang làm gì, đáp lại lời chào của Nguyên Dục Tuyết rồi đặt chiếc khay vào tay Tiểu Minh, nhắc nhở cậu ta: "Chuyện gì cũng không cần phải vội, trước hết ăn đã rồi làm tiếp, bánh gạo lạnh rồi sẽ không ngon."
Tiểu Minh hơi co quắp, bởi vì người làm Nguyên Dục Tuyết "bận" là cậu ta. Thế là chột dạ không dám nhìn chị Đỏ, cụp mắt nói: "Vâng."
Chị Đỏ không ở lại lâu, mang đồ ăn lên xong rồi đi xuống.
Tiểu Minh cầm khay trở lại bên cạnh Nguyên Dục Tuyết, trên bàn trải đầy các loại nguyên liệu dùng để khâu búp bê. Cậu ta không có chỗ đặt, cũng không biết nên để cái khay ở đâu, thế là dứt khoát cứ cầm trong tay, đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết lắp bắp hỏi cậu: "Chị, chị Đỏ mang bữa sáng cho chúng ta. Có muốn ăn gì đó trước không?"
Nguyên Dục Tuyết: "... Ừm."
Ánh mắt cậu vốn đang tập trung trên con búp bê, nhưng nghe Tiểu Minh nói, hàng mi rung rung, lại quay đầu. Đập vào mắt chính là từng chiếc bánh gạo tinh xảo xinh đẹp chồng lên nhau.
Động tác trên tay thoáng dừng lại, Nguyên Dục Tuyết rủ mắt nhìn bánh gạo, lại ngửi được mùi thơm nồng thuần túy của cốc sữa đậu nành đặt ngay bên cạnh. Dùng giọng điệu càng thêm chậm chạp mà từ chối: "Tôi khâu xong cái tay này đã... Cậu ăn trước đi, đừng lãng phí."
Tiểu Minh dè dặt "ừ" một tiếng.
Thật ra cậu ta không đói, nhưng nghe Nguyên Dục Tuyết nói vậy, xuất phát từ tính cách đã quen bị người khác chi phối, Tiểu Minh cũng theo bản năng ngồi xuống bên cạnh, dùng chiếc đũa đặt chung với đĩa bánh, cẩn thận gắp lên bỏ vào miệng cắn một miếng.
Xúc cảm vô cùng mềm mại tinh tế tan ra giữa răng môi, mang lại vị ngọt rất tự nhiên, không phải là vị đường hóa học, mà là vị ngọt thanh của gạo.
Lúc này lại nhấp một ngụm sữa đậu nành nóng hổi, mùi thơm thuần khiết lập tức lan ra trong khoang miệng. Dù Tiểu Minh vốn không đói, nhưng cũng bị món ngọt tinh xảo này kíc.h thích sự thèm ăn, cắn liên tiếp mấy miếng mới miễn cưỡng thỏa mãn được vị giác. Mà trong một chuỗi động tác này, cậu ta để ý thấy ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết dường như đang dần... Nhìn về phía mình.
Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu nhiệt tình, vẻ mặt luôn lạnh nhạt tạo cảm giác cậu không dễ gần, ngay cả ánh mắt cũng lạnh buốt, nhìn người khác sẽ khiến họ có cảm giác như một bông tuyết đậu trên người.
Nhưng ánh mắt đó lúc này, lại như chú mèo len lén rình mò. Tiểu Minh ngập ngừng nhìn lại thì Nguyên Dục Tuyết đã quay đi chỗ khác.
Tiểu Minh lấy dũng khí hỏi thêm lần nữa: "Nguyên Dục Tuyết, hay là cậu cứ ăn một ít đi, kẻo lát nữa lại đói. Đây cũng là tấm lòng của chị Đỏ mà. Với cả, bánh gạo ngọt để lạnh... Sẽ không ngon nữa."
Kĩ thuật khuyên người ta của Tiểu Minh thật sự không quá tốt.
Nhưng dù nội dung vụng về, lại khiến Nguyên Dục Tuyết đặt búp bê vải lên mặt bàn. Cậu suy tư, có vẻ càng thêm khó khăn, chậm rãi đưa ra lựa chọn: "Vậy... Trước hết ăn một chút."
Tiểu Minh: "..."
Cậu ta phải cố gắng lắm mới giữ được biểu cảm, gật đầu đồng ý, mang bữa sáng sang.
Nguyên Dục Tuyết đứng dậy, trước hết đi phòng tắm rửa tay, sau đó đứng cạnh bàn, cầm đĩa bánh.
Bánh gạo vừa ra nồi không hề bỏng miệng, giữ nguyên cảm giác mềm dẻo và mùi hương. Nguyên Dục Tuyết ăn rất nhanh --- Bình thường lúc ăn cậu luôn từ tốn thong thả, trông như cậu ấm được rèn luyện lễ nghi nghiêm khắc. Vậy mà hôm nay, có lẽ là vì thời gian gấp rút, cái miệng cắn bánh cũng mở lớn hơn, cắn mấy cái đã xong một chiếc. Nhưng động tác này lại không lộ vẻ khó coi hay hoang dã, do người làm là Nguyên Dục Tuyết nên còn có vẻ xinh đẹp tao nhã lạ thường.
Khiến Tiểu Minh nhìn cũng thèm ăn theo, như thể chiếc bánh ngọt ngào trong tay càng thêm thơm ngon, khiến khẩu vị cậu ta tốt hơn hẳn, không nhịn được ăn hết cả đĩa bánh.
Tốc độ dùng bữa của Nguyên Dục Tuyết rất nhanh, ăn một miếng bánh rồi uống hết sữa đậu nành, trên môi còn đọng một vòng sữa màu trắng nhạt. Cậu nhanh chóng lau đi, lại đi rửa tay, sau đó tập trung vào nhiệm vụ sửa búp bê.
Những chỗ bị hư hại mà mắt thường có thể thấy được trên người búp bê vải đã được Tiểu Minh khâu lại hết, giờ có Nguyên Dục Tuyết bổ sung thêm một vài chi tiết, trông còn rất xịn.
Thậm chí có thể nói là đã hoàn thành nhiệm vụ, mang xuống nhà chính dưới lầu một được rồi.
Tiểu Minh đứng bên cạnh cũng sững sờ. Ban đầu cậu ta định dạy cho Nguyên Dục Tuyết, về sau tác dụng duy nhất là giúp Nguyên Dục Tuyết tìm một ít vải hoặc chỉ phù hợp, làm vài việc vặt.
Nhìn Nguyên Dục Tuyết khâu xong lỗ thủng cuối cùng trên búp bê, thậm chí còn thêu thêm vài đóa hoa trên phần váy bị rách của nó, để con búp bê quỷ dị này trông không quá đáng sợ nữa. Giống như là một con búp bê được làm hơi xấu một chút --- Nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Bạn đang đọc bộ truyện Vũ Khí Hình Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vũ Khí Hình Người, truyện Vũ Khí Hình Người , đọc truyện Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người chương mới