TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
152. Hàng Hành Khủng Bố (2): Ở hoàn cảnh cực hiểm này, Nguyên Dục Tuyết còn thoải mái tự nhiên hơn là ngồi đợi trong khoang thuyền.
Edit: Ry
Khoang thuyền cũng không hẳn là chật hẹp khép kín, phần lớn người đã đổi sang bộ trang phục phòng hộ nặng nề. Sau khi tiếng loa thông báo kết thúc, từng người mặt mày xám tro, tay lại gấp gáp đội lên đầu đồ bảo vệ, kết nối thiết bị cung cấp dưỡng khí.
Trong vũ trụ bao la, da thịt yếu ớt của con người mà bị phơi bày thì không khác nào chịu chết.
Tuy sắc mặt ai nấy đều đầy suy sụp, ảm đạm, nhưng vẫn hết sức trân trọng tính mạng của mình. Tất cả mặc trang phục phòng hộ kín mít, còn kiểm tra đi kiểm tra lại.
Không ngừng lật xem đồ phòng hộ, thậm chí còn có vẻ điên khùng.
Nguyên Dục Tuyết và Tiểu Tiêu tới trễ nhất, nhưng không ai lại keo kiệt khắt khe ở phương diện thiết bị phòng hộ, vẫn còn đúng hai bộ cung cấp cho họ --- Nhưng chỉ có 5 phút chuẩn bị, hiển nhiên quá gấp gáp.
Năm phút sau cửa khoang sẽ mở, khi đó ai còn chưa mặc trang phục phòng hộ thì sẽ chết không được đẹp lắm.
Tiểu Tiêu vội vàng tròng đống thiết bị nặng nề kia lên người, nhưng mấy thứ này khác với quần áo bình thường, có vài linh kiện máy móc cần dùng chốt đặc thù mới mở được, có cái còn phải lắp ráp. Tiểu Tiêu kẹt ở một bước, tiến độ chững lại khiến tay chân cậu ta luống cuống, sốt ruột tới nỗi trán đổ mồ hôi ròng ròng.
Phải biết không mặc đồ tử tế thì sẽ chết.
So với hành vi luống cuống của cậu ta, tốc độ mặc đồ của Nguyên Dục Tuyết nhanh hơn rất nhiều.
Thật ra với cường độ khung máy của cậu, cứ để nguyên như vậy lao ra vũ trụ cũng sẽ không có vấn đề gì.
Dù gì khung máy của người máy chiến tranh cũng được thiết kế để cân nhắc tới tình huống này. Trong vũ trụ, những thứ có thể gây nên cái chết cho con người lại không thể tạo bất cứ ảnh hưởng nào cho Nguyên Dục Tuyết. Trái lại, chính vì mặc vào bộ đồ phòng hộ có vẻ nặng nề này mới càng dễ khiến tốc độ của cậu bị ảnh hưởng.
Nhưng trong tình huống này, để bảo trì sự đồng bộ, phục tùng mệnh lệnh, Nguyên Dục Tuyết cũng không thể hiện sự đặc thù của mình.
Cậu chưa từng mặc trang phục phòng hộ, nhưng có hiểu biết về thứ vật tư chiến đấu này, nhanh chóng làm quen rồi chỉnh tề mặc vào. Sau đó lại thấy Tiểu Tiêu đầu đầy mồ hôi, kẹt ở đoạn mở kính bảo hộ.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu im lặng một hồi, sau đó tiến tới giúp cậu ta gạt một cái chốt mở đơn giản, kính bảo vệ bị kẹt cứ thế được thuận lợi kéo lên.
Mặt Tiểu Tiêu đã chìm trong một màu đỏ nhạt, sợi tóc màu đen mướt mồ hôi dính trên trán, môi cũng khe khẽ run: "Cảm, cảm ơn."
Lúc này cậu ta mới phát hiện Nguyên Dục Tuyết đã mặc xong trang phục phòng hộ.
Càng thần kỳ là dù vậy cậu ta vẫn có thể nhận ra Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết không nói gì, chỉ bình thản ra hiệu cho Tiểu Tiêu ở các trình tự mấu chốt.
Dưới sự chỉ đạo của Nguyên Dục Tuyết, Tiểu Tiêu tuy trúc trắc nhưng cũng mặc xong đồ.
Cậu ta chỉ là không có kiến thức về bối cảnh thời đại của phó bản này, mới vào phó bản được một thời gian ngắn đã liên tiếp gặp phải hai lần thử thách suýt chết. Có thể nói Tiểu Tiêu là một con quỷ xui xẻo trong nhóm may mắn hạng E.
Hết lần này tới lần khác lại có người giúp mình... Hình như cũng không tới nỗi quá bết bát. Tiểu Tiêu nghĩ.
Cậu ta phát hiện Nguyên Dục Tuyết thật sự rất quen thuộc với đống thiết bị này, lại nghĩ ban nãy mình bị ngắt lời, chưa kịp xác nhận thân phận của Nguyên Dục Tuyết... Không khỏi sinh ra chút tiếc nuối, cô đơn.
Cậu ấy hẳn là NPC của phó bản nhỉ?
Chẳng qua là kiểu NPC thân thiện, rất hiếm mà Tiểu Tiêu chưa từng gặp.
Trong lúc Tiểu Tiêu mải nghĩ lung tung, Nguyên Dục Tuyết đã chỉ đạo cậu ta đội cả mũ bảo vệ lên --- Hô hấp bị khóa trong chiếc mũ phòng hộ nặng nề, nhanh chóng khởi động cung cấp dưỡng khí, thiết bị vận hành bình thường.
Ngoài việc bên dưới chiếc mũ nặng nề là cặp mắt đang láo liên chuyển động, Tiểu Tiêu không có gì khác với mọi người.
Lúc này cho tới khi cửa khoang mở ra, còn chưa tới 1 phút.
Đột nhiên, một tên có vẻ điên điên đang không ngừng kiểm tra trang phục phòng hộ của mình phát hiện có dấu vết bị sử dụng qua, gã bỗng suy sụp.
Gã dùng âm thanh bi thảm rất không phù hợp với tuổi tác gào khóc.
"Con mẹ nó chứ, chết tiệt, tại sao luôn là tao gặp phải mấy chuyện này chứ, sao tao luôn xui xẻo vậy --- Người hạ đẳng, chẳng lẽ tao muốn trở thành người hạ đẳng à?" Gã hoàn toàn sụp đổ, gào khóc: "Mãi mới đợi được tới lúc nghỉ ngơi, lại vướng phải cái chuyện này, thành phế liệu bị vứt bỏ, trở thành đồ ăn cho đám côn trùng quái vật kia. Biết vậy tao thà chết luôn ở ---"
Gã gần như không thể khống chế được cảm xúc. Mà đúng lúc người bên cạnh cũng đang lầm bầm chửi số phận, gã nghi ngờ đối phương coi thường mình, thế là nảy sinh xích mích, thậm chí trở thành bạo lực xung đột.
Một đấm bỗng lao tới.
Nếu không có đồ phòng hộ ngăn cách, một đấm bất ngờ của gã đủ khiến cằm của người không chút đề phòng kia gãy nát, mà gã còn ngại chưa đủ, như con chó dữ lao lên cắn xé.
Nhưng không ai ngăn cản khuyên can.
Ngoài người chơi vừa tới phó bản, tất cả người ở trong khoang này đều biết rõ, bọn họ chỉ là "nhiên liệu phế thải" dùng để thúc đẩy phi thuyền!
Nếu như chỉ là muốn để họ leo lên mặt ngoài đầy nguy hiểm của tinh hạm, gian nan rót thuốc chữa trị vào trong tên lửa là có thể hoàn thành nhiệm vụ, thì dù có xảy ra chuyện bất trắc, họ cũng có thể chấp nhận hi sinh.
Nhưng tất cả đều biết, phi thuyền vừa xuyên qua một tổ trứng của Trùng Răng To, bên ngoài phi thuyền ở chỗ nào cũng có thể xuất hiện vài con quái vật ---
Bạn đang đọc bộ truyện Vũ Khí Hình Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vũ Khí Hình Người, truyện Vũ Khí Hình Người , đọc truyện Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người chương mới