TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Ry
Ngón tay gắt gao đan vào nhau, hai bàn tay nắm chặt, một cử động nhỏ bé của ngón tay cũng làm gia tăng đụng chạm.
Giới Chu Diễn cảm thấy kì lạ, chỗ mà hắn và Nguyên Dục Tuyết đang tiếp xúc dường như truyền tới một luồng nhiệt kì quái, khiến ngón tay hắn run lên --- Nhưng cảm giác này không phải thật mà chỉ là cơn tê dại của thể xác con người, một loại xúc cảm quái dị, lại khiến hắn vô cùng thoải mái.
Kết luận Giới Chu Diễn đưa ra lúc này là: Nội tạng hư hao trong cơ thể đã ảnh hưởng tới tứ chi, ngay cả bộ phận linh hoạt như ngón tay cũng xuất hiện triệu chứng mất cảm giác.
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt nhìn bàn tay đang đan vào nhau, cậu có vẻ tò mò, chăm chú quan sát tư thế của hai người.
Ánh mắt cậu giống như sợi lông vũ mềm mại rơi trên tay Giới Chu Diễn, khiến ngón tay hắn bỗng cứng ngắc. Cái nhìn chăm chú như vậy khiến hắn có ảo giác nội tâm đang bị rình mò, thật xấu hổ, những ngón tay rõ ràng hơi cựa mình, rồi lại cứng đờ, sau đó càng cố nắm lấy bàn tay mềm mại của Nguyên Dục Tuyết --- Ý thức được động tác của mình, Giới Chu Diễn lại chủ động buông tay. Hắn biết rõ sức lực của bản thân, sợ rằng vừa rồi mình dùng sức đã bóp hỏng tay của Nguyên Dục Tuyết.
Tuy sự tồn tại của hắn đại diện cho hủy diệt và hư hại, hắn cũng không muốn thể hiện nó vào lúc này.
"Tôi có làm cậu đau không?" Giới Chu Diễn thấp giọng hỏi: "Xin lỗi. Dùng sức hơi mạnh."
Đương nhiên Nguyên Dục Tuyết sẽ không dễ dàng bị bóp hỏng như vậy, đúng là cậu có cảm nhận được cường độ ngón tay Giới Chu Diễn đè xuống, nhưng cũng không đau, chỉ có cảm giác ngón tay được bọc lại thật chặt, hình như càng thêm thân mật.
Cậu lắc đầu, lại nắm lấy bàn tay vừa buông ra của Giới Chu Diễn, ra hiệu xét duyệt vẫn chưa kết thúc. Nhưng ngón tay Giới Chu Diễn đã cứng ngắc, không còn phối hợp đan mười ngón với cậu, chỉ nhẹ nhàng quẩn quanh trên phần đầu ngón tay.
"...?" Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu, cảm thấy sự gượng gạo của Giới Chu Diễn, như hiểu ra được gì.
Đối với nhân loại mà nói, tiếp xúc da thịt với người khác có vẻ không phải chuyện dễ tiếp nhận. Mặc dù Giới Chu Diễn đã đồng ý phối hợp với cậu, nhưng không thể tránh được bài xích của cơ thể, cũng không thể ép hắn.
Giới Chu Diễn đã đồng ý giúp cậu, Nguyên Dục Tuyết cũng sẵn lòng lùi một bước.
"Vậy là được rồi." Cậu nghiêm túc nói.
Đang dè dặt chuẩn bị thử làm lại động tác nắm tay mười ngón thân mật, Giới Chu Diễn lập tức đờ ra, giọng điệu lại vẫn lạnh nhạt như thường: "... Ừ."
- -- Quả nhiên vẫn làm cậu ấy đau rồi.
Thế nên mới không cho mình nắm như vậy nữa.
Giới Chu Diễn cũng không rõ cảm xúc đang nhốn nháo trong lồ.ng ngực lúc này là gì. Hắn thấy không vui lắm, không phải với Nguyên Dục Tuyết, mà là với bản thân. Nhưng nắm tay với Nguyên Dục Tuyết thật sự rất thoải mái. Hai loại tâm tình phức tạp đan xen trong lồ.ng ngực, vô cùng mâu thuẫn, càng khiến cho Giới Chu Diễn thêm kiên định khối cơ thể này sắp bị hủy hoại vì không chịu nổi linh hồn của hắn, hắn cần phải thay một cơ thể khác có khả năng chịu tải mạnh hơn.
Dĩ nhiên cả hai không phải chỉ ngây ngô nắm tay đứng đó là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu thì thầm vài câu, Giới Chu Diễn phối hợp gật đầu, hai người nắm tay nhau bắt đầu đi dạo trong rừng.
Mặc dù tư thế không tính là khăng khít thân mật, nhưng đúng là cũng có phần giống với những cặp đôi vào rừng hẹn hò.
Thậm chí Giới Chu Diễn còn hơi ngẩn ngơ --- Sự chú ý của hắn đã dồn hết vào bàn tay đang tiếp xúc của cả hai.
Nắm lâu như vậy rồi mà hắn cũng không cảm thấy quen hơn. Ngón tay Nguyên Dục Tuyết vẫn mềm mại quá mức, mà cảm giác tê dại kia cũng không ngừng ảnh hưởng, quấy nhiễu phán đoán của hắn. Giới Chu Diễn thậm chí còn cân nhắc có nên mở miệng hỏi Nguyên Dục Tuyết ---- Cậu cũng có cảm giác quái dị này sao?
Nhưng những hành động này vẫn không đạt tới tiêu chuẩn kích hoạt sự kiện ma quái.
Xem ra chỉ nắm tay thôi vẫn chưa đủ.
Bọn họ tay trong tay đi vào sâu trong rừng. Những cành cây tươi non mới mọc mở rộng ra trước mặt Nguyên Dục Tuyết, trên lá còn hiện rõ lông tơ cùng với chồi non vừa nhú, Nguyên Dục Tuyết giơ tay gạt chúng sang bên, tìm một khoảng đất trống đủ cho hai người đứng.
Lúc này mặt đất đã không còn lớp đá xanh trải trên đường mòn, thay vào đó là bãi cỏ màu rêu mềm mại, còn ẩm ướt. Mặc dù hơi khó di chuyển, cảnh sắc lại rất đẹp.
Tuy đã bàn bạc trước khi tới, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn rất lịch sự hỏi lại ý kiến của Giới Chu Diễn.
"Tôi có thể tiếp tục không?"
Yết hầu Giới Chu Diễn nhúc nhích, âm thanh phát ra khàn đến mức chính hắn cũng phải nhíu mày.
"... Tiếp tục." Hắn nói.
Thế là Nguyên Dục Tuyết thả tay Giới Chu Diễn, nhích lại gần hắn.
Trong mùi cỏ cây, Giới Chu Diễn lại ngửi được một thứ mùi rất nhạt, không thể hình dung, nhưng rất đặc biệt. Có lẽ là mùi quần áo tươi mát mới được giặt trên người Nguyên Dục Tuyết, cũng có lẽ là mùi sữa tắm còn sót lại.
Hay dứt khoát hơn là mùi hương của Nguyên Dục Tuyết, thứ mùi chỉ thuộc về Nguyên Dục Tuyết trong cảm nhận của Giới Chu Diễn.
Giờ, mùi hương ấy đang ở ngay gần hắn.
Sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể Nguyên Dục Tuyết vô cùng mạnh mẽ, Giới Chu Diễn ý thức được rất rõ điều này. Hắn đã chứng kiến Nguyên Dục Tuyết dùng một thanh đao bạc chém giết mấy vạn quỷ hồn, chứng kiến thanh đao đó được cắm xuống đất, chống lấy cơ thể kiên cường không chịu ngã xuống, gân xanh lộ rõ trên tay. Năng lượng mà cơ thể kia có thể bùng phát đủ để khiến tất cả mọi người choáng váng vì nó.
Nhưng khi cơ thể ấy nhích lại gần, cảm giác đầu tiên lại là nó vô cùng mềm mại.
Bạn đang đọc bộ truyện Vũ Khí Hình Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vũ Khí Hình Người, truyện Vũ Khí Hình Người , đọc truyện Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người chương mới