TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Ry
Lưỡi rìu bổ xuống, tiếng quỷ quái im ắng kêu gào.
Chất lỏng tanh tưởi màu đen giống đống bông chảy ra, dính vào lưỡi rìu vốn đã phủ đầy máu tươi của con người. Thể xác con quỷ dần vỡ vụn, hóa thành bột mịn, lụa trắng trôi nổi trong không trung cũng đứt đoạn, rơi lả tả trên mặt đất, thật sự như một trận tuyết lớn đổ xuống.
Những tiếng rì rào nối tiếp nhau bỗng ngừng lại, cây cối che trời cũng trở về hình dáng ban đầu, để ánh nắng xuyên qua tán cây. Vừa hay có vài chùm rơi trên người Nguyên Dục Tuyết.
Cậu đứng dưới tia nắng, màu da tuyết trắng được chiếu sáng lên như một tác phẩm hoàn bích được tỉ mỉ khắc thành. Dáng người dong dỏng, ống tay áo hơi xắn lên, có thể trông thấy bàn tay phải thon dài rủ xuống bên người còn cầm lưỡi rìu thô ráp hoàn toàn không phù hợp với phong cách, lại tạo nên vẻ đẹp dị dạng mà hùng mạnh.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Giới Chu Diễn, cảm xúc nóng bỏng rung động quen thuộc lại một lần nữa lan tràn trong lồng ngực.
Giải quyết xong quỷ quái, Nguyên Dục Tuyết cũng không đứng lại, lập tức đi tới chỗ Giới Chu Diễn.
Cậu đã nói sẽ mau chóng xong việc.
Giới Chu Diễn không chớp mắt, chăm chú nhìn cậu. Mà khi Nguyên Dục Tuyết quay lưng lại, vật thể màu đen tanh tưởi chảy xuống khỏi rìu chứa đựng oán niệm cuối cùng của quỷ hồn, ngưng tụ thành một mũi tên lao tới tấn công, mang theo phản kháng được ăn cả ngã về không.
Nó không hướng về Nguyên Dục Tuyết, mà là bắn tới người vẫn luôn được Nguyên Dục Tuyết bảo vệ, Giới Chu Diễn.
Dù cơ thể chịu tải ý thức đã tiêu tán, nguyện vọng cuối cùng của nó vẫn là phải khiến một đôi tình nhân chịu âm dương cách biệt, trả thù cho bản thân --- Do sát ý trong mũi tên kia không nhằm vào mình nên phản ứng của Nguyên Dục Tuyết bị chậm hơn một chút.
Hàng mi khẽ rung, cậu giơ tay lên, muốn dùng lưỡi rìu cản lại vật nguy hiểm mang theo mục đích không rõ ràng kia. Tuy Nguyên Dục Tuyết đã dùng tốc độ phản xạ của mình cố gắng bù đắp cho sự chênh lệch về thời gian, nhưng đã không đủ để xoay chuyển tình thế.
Chỉ trong một giây, Nguyên Dục Tuyết đã đứng chặn trước mặt Giới Chu Diễn.
Hoàn toàn tĩnh lặng.
Cái giá phải trả mà cậu tưởng tượng cũng không xảy ra.
Ánh mắt Giới Chu Diễn rời khỏi sự vật màu đen kia, chỉ bằng một ý nghĩ, thứ vật chất tanh tưởi đó đã bị nghiền thành hư vô thực thụ, tiêu tan giữa rừng rậm, ngay cả quy tắc cũng không thể gây dựng lại nó, hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
Đó là cái giá vì dám quấy rầy hắn.
Giới Chu Diễn cũng không muốn ở thời khắc như thế này còn phải phân bổ sự chú ý cho người khác, nhưng luôn có vài thứ thích quầy rấy hắn.
Nguyên Dục Tuyết có phần ngơ ngác nhìn lên, hàng mi dài rung rung, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Giới Chu Diễn.
"..."
Khoảng cách của họ lúc này quá gần, mùi hương của Nguyên Dục Tuyết truyền đến, gần như chỉ trong nháy mắt đã đốt lên vài hồi ức trong Giới Chu Diễn. Yết hầu hắn nhúc nhích, bỗng thốt ra: "Còn muốn ôm nữa à?"
Nguyên Dục Tuyết biết hắn hiểu lầm động tác của mình, giải thích: "Không cần."
Cậu quay đi, thật sự không tìm được dấu vết nào của quỷ quái nữa, điều này thậm chí khiến cậu nghi hoặc khẽ nghiêng đầu.
Sự kiện trong rừng, đã giải quyết.
Không biết là giết quỷ quái ẩn náu trong đó có tính là "bổ sung" quy tắc không nữa.
Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn ra khỏi rừng. Đương nhiên là lần này hai người không còn nắm tay.
Toàn bộ địa điểm mà Đặng Xu Xu nhắc tới trong thư đã được điều tra, chỉ là không biết còn nơi nào chưa được ghi vào nữa không, vì lần cuối "cập nhật" là ba năm trước.
Thế nên Nguyên Dục Tuyết vẫn không thể lười biếng, cậu phải tiếp tục thăm dò từng công trình địa điểm trong khuôn viên trường, để xem có thể kích hoạt được nội quy bí ẩn nào chưa được ghi lại không --- Đương nhiên đây là lượng công việc khổng lồ, Nguyên Dục Tuyết cũng không vội. Sau khi cảm ơn Giới Chu Diễn đã giúp đỡ, hai người cùng nhau về kí túc xá nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Đúng lúc gặp Tăng Bạch và Đường Viễn vừa ra ngoài về, Tăng Bạch thay đôi giày chơi bóng ướt đẫm, trên người anh ta còn treo vệt nước sền sệt nhớp nháp, bực bội than phiền.
Đường Viễn lạnh lùng nhìn anh ta: "Là ông nhất quyết phải đi xuống."
Tăng Bạch ậm ờ: "Thì ai biết đen vậy đâu."
Tăng Bạch chuẩn bị vào phòng tắm thì thấy Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn trở lại. Anh ta ngứa mồm, nhất định phải trêu vài câu: "Hai người là thế nào đấy? Từ sáng sớm đã không thấy mặt, nửa ngày mới về, không biết còn tưởng hai người đi hẹn hò."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu nghĩ ngợi vài giây rồi trả lời: "Đúng là đi hẹn hò."
Giới Chu Diễn không nói gì, xem ra là ngầm thừa nhận. Không biết sao tâm trạng có vẻ còn phơi phới, ánh mắt nhìn Tăng Bạch cũng không lạnh lẽo như trước, thậm chí còn có chút ôn hòa, như đang khích lệ anh ta hỏi thêm vài câu.
Tăng Bạch: "??"
Chuyện gì xảy ra vậy, anh ta chỉ thuận mồm hỏi một câu thôi mà??
Kết quả hai tên này lại hẹn hò thật?
Chuyện gì đây trời, bọn họ ở đây muốn chết muốn sống phải thăm dò nội quy trường học, hai tên NPC này lại ngọt ngào thắm thiết đi hẹn hò, thật sự là...
Tăng Bạch vừa sốc vừa tức, không biết sao còn cảm thấy lòng mình chua xót, hơi hối hận vì đã hỏi câu này. Động tác trở nên trì trệ, anh ta không muốn ở trong phòng kí túc nữa, dứt khoát chui vào nhà vệ sinh, tính gột rửa hết cái đống nước tanh tưởi trên người, kết quả Đường Viễn lại chen vào trước. Tăng Bạch nói: "Đúng lúc quá, Đường Viễn, xả nước nóng giúp tôi nhé."
Bạn đang đọc bộ truyện Vũ Khí Hình Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vũ Khí Hình Người, truyện Vũ Khí Hình Người , đọc truyện Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người chương mới