TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Ry
Sở dĩ Côn Đồ làm nhiều chuyện thất đức mà vẫn như cá gặp nước, thoải mái sống nhiều năm như vậy chính là vì gã yêu tiền, nhưng vẫn yêu mạng mình hơn.
Lúc trước là gã bị mù, thế mà không nhìn ra thiếu niên trông có vẻ dễ lừa này lại khó đối phó như vậy. Đối phương đang rủ mắt nhìn gã, vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng khi hàng mi cong vút ấy nhấc lên, cặp mắt đen thăm thẳm đã khóa chặt lấy gã.
Trên con phố đầy gió lạnh ở Kinh Đô Địa Ngục, Côn Đồ cảm giác sống lưng hơi buốt, đổ chút mồ hôi lạnh, hiếm hoi mà cảm thấy lo sợ.
Dù đang ở trong khu vực an toàn, được bảo vệ, nhưng mọi bộ phận từ đầu đến chân gã đều đang réo cảnh báo... Nguy hiểm.
Rất nguy hiểm!
Gã cho là mình đã bị ghim, sợ bị Nguyên Dục Tuyết trả thù rồi vô duyên vô cớ mất mạng.
Nhưng thật ra Nguyên Dục Tuyết sẽ không làm gì hết.
Logic của cậu luôn đơn giản và ngay thẳng, người đàn ông kia dùng vết thương diễn trò để lừa gạt điểm tích lũy (Nguyên Dục Tuyết cho là vậy), cậu bèn giúp đối phương khiến vết thương trở nên chân thực hơn, bù đắp thiếu hụt trong đó. Ít ra thì giờ vẻ đau đớn của hắn rất chân thực, không dễ phát hiện sơ hở --- Mặc dù phương thức có hơi thô bạo.
Giờ cậu nhìn Côn Đồ, tuy chưa nói gì, nhưng từng cử chỉ ánh mắt đều thể hiện rất rõ.
... Cậu ta tính làm gì?
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, Côn Đồ không thể phát huy bản lĩnh mồm năm miệng mười của mình. Gã không khỏi lùi ra sau vài bước, nuốt nước bọt, vội cầu xin tha thứ: "Do tiểu nhân bị ma quỷ ám ảnh ạ, muốn lừa ngài, thật sự có mắt mà không thấy Thái Sơn, giờ tôi biết sai rồi!"
Đã nhận lỗi thì đương nhiên phải lấy ra thành ý. Côn Đồ hơi cắn răng, không rảnh để tiếc nuối nữa, lập tức hứa hẹn: "Ngài sai tiểu nhân làm gì cũng được ạ, còn tiền bồi thường, mong ngài sẽ vui vẻ nhận..."
Gã đã chuẩn bị đổ máu, dùng tiền mua mạng.
Nguyên Dục Tuyết nghe vậy, quả nhiên ngừng bước, đứng im tại chỗ, thản nhiên nhìn gã.
Côn Đồ giữ nguyên thái độ khiêm nhường cúi đầu, cũng không dám quan sát vẻ mặt Nguyên Dục Tuyết lúc này, như tội đồ chờ thẩm phán. Mồ hôi trên lưng đã bị gió hong khô, lành lạnh. Trong sự tĩnh lặng tưởng như dài đằng đẵng, cuối cùng gã cũng được đại xá khi nghe thấy Nguyên Dục Tuyết mở miệng.
"Cái gì cũng được?" Nguyên Dục Tuyết vẫn bình tĩnh như cũ, xác nhận lại.
Côn Đồ chỉ biết gật đầu, cổ đã cứng đờ rồi.
Nguyên Dục Tuyết nhìn gã, nghi hoặc nghĩ một hồi --- Cậu lí giải hành vi của đối phương là lương tâm cuối cùng cũng thức tỉnh, không đến mức xấu xa. Thế là nhắc nhở: "Chuyển điểm tích lũy cho tôi."
Điểm tích lũy là tiền tệ duy nhất trong thế giới người chơi, cũng là tài sản họ để dành.
Côn Đồ không dám cãi, vội mở giao diện hệ thống của mình. Con số kếch xù hiện trên đó là thứ mà rất nhiều người chơi phải lăn lộn bán mạng cả đời trong phó bản cũng chưa chắc kiếm được.
Thế nên lúc này, Côn Đồ lại hơi do dự. Cho hết thì gã có khác gì người chết đâu, đau lòng chết đi được. Nhưng cho ít thì sợ Nguyên Dục Tuyết không bỏ qua... Có thể là Nguyên Dục Tuyết chỉ muốn xem thành ý của gã. Côn Đồ cắn răng, cơ thịt trên mặt đều căng cứng, cẩn thận hỏi thử: "Tôi chuyển cho ngài 8800 điểm tích lũy được chứ? Đây là con số may mắn."
Dù gã có giàu thì số điểm này đã đủ móc rỗng gã rồi.
"Hả?" Nguyên Dục Tuyết khựng lại, gần như hoài nghi đối phương đang đùa với mình, hoặc là âm mưu lừa gạt mới nào đó. Cậu không làm gì, nhưng khuôn mặt càng thêm lạnh nhạt. Cánh môi đỏ thắm dưới mặt nạ không mấy vui vẻ xị xuống, không muốn tiếp tục dây dưa với gã nữa: "... 5 điểm tích lũy."
Hôm nay Côn Đồ được trải qua nhiều lần kinh ngạc nhất trong đời, mà chấn động này còn nghiêm trọng hơn trước. Gã hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Nguyên Dục Tuyết, càng hoài nghi liệu đây có phải là ám chỉ mịt mờ của đối phương rằng sẽ không buông tha cho mình không. Cắn răng tăng thêm thành ý, gã nói: "8800 điểm đúng là không đủ, tôi sẵn sàng đi gom góp thêm, bồi thường cho ngài 10000 điểm. Đây cũng là toàn bộ điểm tích lũy mà tôi có, ngài xem..."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Nguyên Dục Tuyết: "5 điểm tích lũy. Chuyển trả cho tôi."
Dưới ánh mắt lạnh lẽo không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào, Côn Đồ nghẹn họng, vô thức làm theo yêu cầu của Nguyên Dục Tuyết chuyển cho cậu 5 điểm tích lũy. Nhưng gã đương nhiên không dám làm như không có gì rời đi, đứng đó đợi mệnh lệnh tiếp theo. Gã thấy cậu liếc lên trên góc trái --- Đại khái là mở giao diện hệ thống, xác nhận chuyển khoản.
Sau khi xác nhận lần này Côn Đồ không giở trò, Nguyên Dục Tuyết đóng giao diện, quay người rời khỏi con ngõ, trước khi đi còn nói với Côn Đồ: "Không được đi theo tôi nữa."
Đương nhiên Côn Đồ không dám tiếp tục bám theo Nguyên Dục Tuyết, thậm chí như thằng đần đứng đực tại chỗ. Cho tới khi bóng dáng Nguyên Dục Tuyết biến mất, tuyết bắt đầu rơi, từng bông tuyết tinh tế rơi trên đầu vai, tích thành một mảng trắng, gã vẫn không dám nhúc nhích. Qua rất lâu sau mới dám chắc là Nguyên Dục Tuyết đi thật rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Vũ Khí Hình Người tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vũ Khí Hình Người, truyện Vũ Khí Hình Người , đọc truyện Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người full , Vũ Khí Hình Người chương mới