Khi nhìn thấy cách ăn mặc quen thuộc này, bọn họ rất ngạc nhiên và nhanh chóng đoán ra được, sau đó trên gương mặt đều lộ vẻ vui mừng.
“Thành chủ, toàn bộ quân địch đều đã bị bắt, xin hỏi bây giờ chúng ta nên xử lý như thế nào?”
Một tướng quân Cuồng tộc mặc áo giáp nhìn về phía Long Nhất ở trên không trung và hỏi.
Long Nhất vẫn chưa đáp lại. Hắn ta nhìn xuống đám lính bị bắt kia, sau đó lạnh lùng nói theo lời Lâm Lăng vừa chỉ bảo cho hắn ta.
“Khu vực Cuồng tộc chúng ta vẫn luôn hỗn loạn, nếu như chúng ta không thống nhất lực lượng với nhau thì sẽ không thống nhất được với nhau về tư tưởng.”
“Chính vì thế chúng ta mới bị các thế lực bên ngoài bắt nạt trong suốt một thời gian dài!”
“Và hiện tại, mười hai anh em Huyết Vệ chúng ta muốn thay đổi cục diện này nên đã lựa chọn ở lại thành Hắc Lăng với mục đích rất đơn giản đó là giải phóng cho toàn bộ Cuồng tộc và tạo phúc cho dân chúng…”
Lời nói hùng hồn, mạch lạc và dõng dạc của Long Nhất đã bắt đầu tẩy não các tù binh.
Tuy rằng thời đại này coi trọng kẻ mạnh nhưng nếu như muốn thống nhất Cuồng tộc, điều kiện tiên quyết đó là phải thay đổi được tư duy và ý thức của mọi người. Nếu không cho dù có chinh phục được toàn bộ Cuồng tộc thì cũng khó tạo thành một khối liên kết bền chặt.
Cách tẩy nào này cũng bắt đầu có chút tác dụng vì đã thấy được trên mặt các tù binh xuất hiện sự thay đổi.
“Long Nhất biết ăn nói như vậy từ lúc nào thế?”
“Đúng vậy, từ trước tới nay, hắn vẫn luônsát phạt quyết đoán, thế mà sao hôm nay hắn lại buông tha cho kẻ địch dễ dàng như thế được nên khả năng những lời này là do chủ nhân dạy.”
Thấy vậy, bọn Long Nhị kinh ngạc và thì thầm bàn luận với nhau.
“Ta đã nói rồi, kẻ nào đầu hàng thì không giết, thậm chí nếu như nguyện ý ở lại phấn đấu cùng với chúng ta thì chúng ta có khả năng sẽ trở thành huynh đệ.”