Cái gọi là thân phận người ma kia hoàn toàn bị hắn ta ném ra sau ót!
“Chí ít trước khi rời đi ta sẽ cố gắng trở thành một ca ca khiến muội cảm thấy kiêu ngạo!”
Ánh mắt Trần Tấn hơi ngưng, nhìn chằm chằm về phía Trần Hân trong đám đông, bỗng nhiên kiên định với suy nghĩ trong lòng.
“Chưởng giáo đại nhân, đệ tử đã trở về rồi.”
Lâm Lăng đáp người xuống, đứng trên đài cao, chắp tay ôm quyền với Hậu Thiên Thành, thi lễ một cái.
“Trở về là tốt rồi.”
Hậu Thiên Thành vui mừng gật đầu, ánh mắt quan sát Lâm Lăng đồng thời cũng cười ha hả nói. “Nếu trễ thêm hai ngày nữa có thể sẽ không tham dự được đâu.”
Mà cùng với sự quan sát kia, ánh mắt Hậu Thiên Thành ánh lên một tia sáng bóng.
Có thể nhìn ra so với nửa năm trước khi rời đi, khí tức Lâm Lăng hình như lại tăng lên.
“Để các vị đợi lâu rồi.”
Lâm Lăng áy náy cười, sau đó đứng cùng một chỗ với Trần Tấn.