Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại khi phát hiện ra bóng người đỏ đậm vừa rơi xuống sàn đấu chính là âu Dương Lâm của tộc Hỏa Phượng.
Hiển nhiên đỉnh tầng quyết đấu vừa nãy nàng ta đã bị đánh bại rồi.
Theo ánh mắt di chuyển lên, Lâm Lăng phát hiện đối thủ cạnh tranh là một võ giả tộc Thiên Ma.
Vù--------!
Đúng lúc này một luồng quang văn màu đen dọc theo quỹ đạo u Dương Lâm rơi từ trên bầu trời xuống, bắn xuyên qua.
Không khó nhìn ra mặc dù u Dương Lâm thất bại nhưng tên võ giả của tộc Thiên Ma kia vẫn quyết giết tới cùng. Không có chút lưu tình nào!
Thậm chí một một sự đồng cảm thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Vù!
Sắc mặt Lâm Lăng hơi trầm xuống, đang muốn xuất thủ cứu giúp thì Trần Tấn bên cạnh đã động thủ trước.
Đầu ngón tay hắn ta bắn ra một luồng quang văn màu đen mạnh bạo phóng đến.
Tốc độ cực nhanh giống như tia chớp trực tiếp hung hăng đụng chúng vào luồng quang văn màu đen của tên kia.
Chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng vang lên.
Hai luồng quang văn màu đen song song đụng vào nhau nổ tung, tràn ngập dao động ma khí hùng hồn.
Lúc này thân hình Lâm Lăng khẽ động, chợt bay lên, thân thủ ôm lấy u Dương Lâm đang gần rơi xuống đất. Sau đó lấy một viên khí huyết đan cho nàng ta nuốt vào.