Mà sau khi những người đó tiến vào dãy núi Ma Thú không lâu, rất nhanh lại có một đám võ giả xuất hiện.
“Xem ra người thu được tin tức về cổ mộ đã bắt đầu lục tục tới đây.” Lâm Lăng lẩm bẩm, cũng không cảm thấy bọn người kia chỉ đơn thuần tới đây rèn luyện thám hiểm mà thôi.
“Cách thời điểm phóng ra tín hiệu còn có hai ngày, nhân lúc này ta tìm kiếm trong dãy núi xem có bảo vật gì hay không?”
Trong lúc ngẫm nghĩ như vậy, Lâm Lăng dẫm lên mặt đất phủ kín lá khô, bóng dáng cũng lướt nhanh vào dãy núi...
Vào lúc chạng vạng, sau khi màn đêm buông xuống thì dãy núi Ma Thú cũng tăng thêm vài phần âm u và nguy hiểm.
Trong núi rừng yên tĩnh thường có vài tiếng thú rống truyền ra.
Những tiếng kêu này thật đói khát mà hung hãn, khiến người ta run như cầy sấy trong hoàn cảnh tối tăm này.
Cho nên những nhà thám hiểm xâm nhập dãy núi tìm kiếm bảo vật cũng không dám đi lại khắp nơi nữa, từng nhóm đều tìm đến mảnh đất an toàn để cắm trại canh phòng.
Lúc này, Lâm Lăng cũng tìm một khối đá, sau đó dựa lưng vào đó mà ngồi khoanh chân.
Có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng trước đó, Lâm Lăng cũng không nhóm lửa ở chỗ này, để tránh khiến ma thú chú ý.
Đương nhiên, nếu thực sự có ma thú dám đến tập kích quấy rối thì hắn cũng chẳng sợ hãi gì.
Thả bất cứ con nào nào trong đám Hỏa Lân Hổ, Công Phu Tiểu Dăng, Lang Chu ra thì nó cũng là mãnh thú có được thực lực khủng bố.
Đêm khuya thật dài lâu, tất nhiên Lâm Lăng không có ý lơi lỏng khi đang ở dãy núi hung hiểm này, hắn trực tiếp đả tọa tu luyện.
Dưới sự thao túng của hắn, linh lực tinh khiết trong cơ thể tự động vận chuyển dựa theo công pháp Thôn Phệ Tinh Không.
Tuy bộ công pháp này là võ học bị thiếu sót, nhưng sau khi tu luyện nghiên cứu, Lâm Lăng phát hiện trong đó ẩn chứa một tác dụng kỳ diệu mạnh mẽ.
Cắn nuốt không chỉ có khả năng hấp thu năng lượng, tăng cường công lực của bản thân mà còn có thể tiến hành công kích.
Nhưng hiện giờ bởi vì hạn chế tu vi nên Lâm Lăng còn chưa thể thi triển chiêu thức công kích trong võ học cắn nuốt ra, chỉ có thể hấp thu năng lượng mà thôi.
Mà hấp thu năng lượng cũng giúp hắn ‘làm ít hưởng nhiều’ trong lúc tu luyện.
Giống như trước đó ở suối Hàn Linh trong học viện Thiên Diễn, nhờ lực cắn nuốt luyện hóa, khi Lâm Lăng hấp thu năng lượng trong con suối mà lại không bị luồng khí âm hàn kia ăn mòn.
Công hiệu đó cũng cực kỳ hữu dụng.
Còn ‘Cửu Phù Kiếm Quyết’, bởi vì là công pháp Thiên giai rút thưởng được từ hệ thống nên hắn đã hoàn toàn thông hiểu, căn bản không cần tu luyện lĩnh ngộ thêm.
Ở phương diện kiếm thức, hắn có thể đạt tới trình độ tâm tùy ý động (1).
(1) Trong lòng suy nghĩ cái gì thì làm cái đó, không bị yếu tố khác ảnh hưởng đến
Mà trong lúc Lâm Lăng tu luyện, Tiểu Bạch lại lao vào bụi cỏ cách đó không xa để vồ mồi.
Thấy thế, Lâm Lăng cũng không ngăn cản.
Tiểu Bạch vốn là con non của hung thú viễn cổ, nhưng nào nào cũng ăn đồ ăn có sẵn ở xã hội nhân loại với hắn.
Nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng mất đi dã tính hung thú vốn có.
Cho nên lần này trở lại dãy núi Ma Thú, đúng lúc có thể để nó ở chỗ này ôn lại sự hung tàn trong rừng rậm nguyên thủy, ngoài ra còn có thể trưởng thành thêm.
Sau khoảng nửa canh giờ.
“A! Đôi mắt ta bị cào bị thương rồi!”
“Súc sinh đáng chết, nhất định phải bắt được nó!”
“Mau đuổi theo!!”
Tiếng kêu thảm thiết và mắng chửi tức giận đột nhiên vang lên, khiến Lâm Lăng đang tu luyện cũng bừng tỉnh.
Hắn hơi nhíu mày, nghe động tĩnh này thì hình như có người đang săn bắt ma thú.
“Tiểu Bạch đâu?”
Lâm Lăng nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu.
“Chủ nhân, nó còn chưa trở về.” Anh vũ Tứ Bảo lập tức trả lời.
“Chẳng lẽ động tĩnh vừa rồi là...”
Nghe thấy Tiểu Bạch chưa trở về, trong lòng Lâm Lăng hơi giật mình, có dự cảm không lành xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!