Nghe cái giọng nói của tên Ngụy Thần Tộc này lúc vừa rồi tựa hồi đã sớm nhìn thấy toàn bộ quá trình truy sát, đồng thời còn âm thầm nhìn trộm cho mãi đến khi đám tộc Thiên Ma kia bị tách ra thì mới hiện thân đi ra.
Hắn ta rốt cuộc là có mục đích gì chứ?
Trong lòng Lâm Lăng suy đoán như thế, không khỏi để ý nhiều hơn chút.
Từ lần biết được bí tân * (những chuyện cơ mật, riêng tư) từ chỗ của Viêm Ma vương kia hắn luôn có lòng phòng bị đối với đám người thần bí của tháp Thông Thiên này.
“Lâm Thiên, ngươi chính là quán quân của lần Chủng Tộc Thiên Tư Bảng lần này.”
Ở giữa không trung, Hồ Vĩ Ngụy Thần Tộc dùng một loại tư thái đứng ở trên cao nhìn xuống Lâm Lăng.
“Vừa nhận được khẩu lệnh của cấp trên, vì bảo vệ sự an toàn của ngươi nên bảo ta đến đón người tới tháp Thông Thiên.”
Nghe thấy nói thế trong lòng Lâm Lăng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Bảo vệ sự an toàn?
Cái lời này bốc phét cũng thật mượt quá.
Mới vừa rồi còn bị một nhóm lớn cao thủ tộc Thiên Ma truy sát xong cũng không thấy tên này đứng ra bảo hộ cái nào.