“Đúng rồi, bên Điện Tông đã công bố danh sách của cuộc thi Bách Viện rồi. Huynh mau trở về Học viện Thiên Diễn đi, mấy ngày này sẽ có người của Điện Tông tới gặp huynh.”
“Ha ha ha, cuối cùng ta đã nắm được nhược điểm của huynh rồi. Sau này ta đến lãnh địa Hỗn Loạn chơi, huynh nhất định phải sắp xếp cho ta thật tốt đấy nhé!”
Nhìn thấy những dòng chữ nghịch ngợm này, cho dù hiện tại Tần Vũ không ở đây, hắn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đắc ý của thằng nhóc đó.
Tiền viện đại sảnh phủ thành chủ.
Ánh mắt Bạch Lân trông mong nhìn chằm chằm Lâm Lăng, chờ xem có tin tức nào tốt không. Xem xem nhiệm vụ vương triều Đại Viêm lần này, có chút ý nghĩa nào không?
“Bạch Lân, hiện tại ngươi có hai việc phải làm.”
Linh khí trong tay Lâm Lăng kích động, trực tiếp nghiền Ngọc Giản thành bột, sau đó lên tiếng phân phó.
“Lãnh chủ đại nhân, mời nói.”
Biểu cảm của Bạch Lân hơi rùng mình, sống lưng cũng tự giác cũng thẳng hơn vài phần.
“Chuyện thứ nhất, trả lại mỏ đá Linh Dương có được cho vương triều Đại Viêm.”
Lâm Lăng nhàn nhạt nói: “Chuyện thứ hai, chuẩn bị một chút phí an cư, bồi thường cho người nhà những thợ mỏ bị giết hại, cũng viết một phong thư gửi cho vương triều Đại Viêm, giải thích lí do.”
Bạch Lân nhịn không được hỏi: “Vậy là được rồi sao?”
Lâm Lăng gật đầu. “Ừ, hẳn là không thành vấn đề, ta coi như cũng có một chút giao tình với vương triều Đại Viêm bên kia.”
Nghe vậy, trong lòng Bạch Lân vui mừng.
Thành phố Hỗn Loạn của bọn họ, tuy rằng không sợ đánh giặc nhưng hiện giờ đang đứng ở giai đoạn đang phát triển, các phương diện kinh tế đã bắt đầu bước vào quỹ đạo. Nếu như lại bùng nổ chiến tranh, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của lãnh địa, hơn nữa còn mất đi nhiều cơ hội đầu tư.