Một mái tóc đen bay trong gió, phù hợp với khí chất hiện giờ của hắn, có một cảm giác đạo mạo xuất trần.
Còn Tiểu Bạch biến thành Viêm Thú, ngủ gà ngủ gật bên chân Lâm Lăng.
Gió mát xung quanh thổi vi vu, khiến cho nó ngủ rất thoải mái.
Vèo ——!
Lúc đi qua một sơn cốc, cơ thể của Thiết Chủy Ưng đột nhiên đáp xuống.
Sau đó, cách ăn mặc của Lâm Lăng đã thay đổi, cả người mặc viện phục của học viện Thiên Diễn, xung quanh tản ra một mị lực tinh thần phấn chấn bồng bột.
Còn về Thiết Chủy Ưng, lại quay đầu về phía Lãnh Địa Hỗn Loạn.
Giữa không trung, Lâm Lăng một người một thú, bay về phương hướng của học viện Thiên Diễn.
Tu vi của hắn hiện giờ, ngày bay vạn dặm là chuyện bình thường.
Cứ như vậy, khoảng chừng hai ngày, Lâm Lăng đã xuất hiện trước cửa học viện Thiên Diễn.
Lúc này, ở nơi cổng lớn, hai viện sinh năm hai đang đứng gác cổng.
“Mau xem, có người tới!”
Trong đó một thanh niên tóc ngắn, vừa ngước mắt nhìn lên thấy người vừa hạ xuống là Lâm Lăng, lập tức lên tiếng.
“Hình như, người kia hơi quen thì phải?”
Cộng sự bên cạnh, ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Lăng, hơi kinh ngạc nói.