Chợt, hắn xoay chuyển ánh mắt, lại thấy Viêm Tâm Nguyệt lúc này đang đi xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Lâm Lăng. Hai người nhìn nhau chăm chú hồi lâu.
“Đã lâu không gặp.”
Môi đỏ Viêm Tâm Nguyệt khẽ hé ra, nở một nụ cười mê mẩn.
“Quả thật là rất lâu rồi, tính thời gian thì có lẽ là ba năm.”
Lâm Lăng mỉm cười gật đầu, thái độ vẫn như thuở ban đầu.
“Lúc trước ngươi xuất ngoại rèn luyện, lại không hề có tin tức gì hại ta lo lắng rất lâu.”
Giọng điệu của Viêm Tâm Nguyệt hơi oán trách, chợt than nhẹ một tiếng. “Nhưng sau đó ta cũng xảy ra chút chuyện, dẫn tới không thể tiếp tục tu hành ở học viện Thiên Diễn nữa.”
Miệng Lâm Lăng hơi mím lại: “Chuyện của ngươi ta đã nghe qua rồi, bây giờ cuộc sống thế nào?”
Viêm Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn Lâm Lăng một cái rồi nói: “Sư phụ đối với ta rất tốt, hiện tại ta là đệ tử trực tiếp của Hỏa Vân Tông.”
Hỏa Vân Tông ư?
Khóe miệng Lâm Lăng giật giật, nhịn không được hỏi: “Cửu Đại Điện Tông?”
“Đúng vậy.”
Viêm Tâm Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu. “Bởi vì ta xuất thân là người vương triều Đại Viêm, cho nên tương đối quen thuộc với khu vực này.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!