Không thể ngờ rằng trên đời này lại tồn tại một người giống mình, là người xuyên không, hơn nữa còn cùng xuyên đến một thế giới!
“Ngươi……”
Lâm Lăng muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Nhận thấy được Lâm Lăng khác thường, Đào Linh ngắt một đóa hoa Thiên Dương xong quay đầu nhìn về phía Lâm Lăng.
“Không có việc gì, cảm giác giai điệu ngươi hát rất hay.”
Lâm Lăng cười, cũng không giải thích rõ ràng.
Đào Linh nghi hoặc nhìn Lâm Lăng một cái, cũng không hỏi quá nhiều, trong lòng như nghĩ gì đó tiếp tục ngắt cánh hoa, sau đó trong miệng vẫn ngân nga giai điệu đó.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc Lâm Lăng hít sâu một hơi cố gắng ổn định cảm xúc trong lòng.
Sau khi do dự một chút, Lâm Lăng im lăng xoay người, tùy ý chọn một căn phòng rồi đi đến đó.
Theo hắn nghĩ, cho dù Đào Linh đúng là một người xuyên không đi chăng nữa thì nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Huống hồ hắn mới vừa đến cái môi trường sống xa lạ này, các phương diện quan hệ đều rắc rối phức tạp, Lâm Lăng khó có thể bảo đảm, một khi thân phận kiếp trước của mình bị bại lộ sẽ xảy ra phong ba bão táp gì.
Nghĩ như vậy, Lâm Lăng chỉ có thể tạm thời kín miệng như bưng, đợi thời cơ thích hợp mới ngả bài với đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!