*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay tức khắc, tiếng phá động kịch liệt vang lên trong thạch thất hết đợt này đến đợt khác.
Có trận pháp ngăn cách che giấu, bên ngoài hoàn toàn không nghe được động tĩnh gì.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính.
Tên cáo già Trươg Khải Nguyên kia sớm đã để lại một tai mắt cho mình.
Trận pháp phù văn trong vách kia một khi gặp phải công kích, thì ngọc giản phù văn trên người ông ta sẽ cảm ứng được mà truyền đến cho ông ta ngay.
Lúc này Trương Khải Nguyên đã tới khu phủ đệ phía nam.
Trong đó có một người đàn ông mặc kiểu người hầu hét thảm một tiếng, ngay tức khắc phún máu ngã xuống chết tươi.
“Không phải tên này.”
Biểu cảm của Trương Khải Nguyên lạnh nhạt thu lại bàn tay.
Vừa mới vận dụng Sưu Hồn Thuật, vẫn chưa lục soát được manh mối gì trong linh hồn tên hầu đó thì.
“Ong!”
Lúc này, túi trữ vật của ông ta đột nhiên phát ra ánh sáng lập lòe, một phù văn ngọc giản bay vút ra.
Ngọc giản bay lơ lửng trước ngực, kịch liệt rung chuyển hơn nữa còn bắt đầu xuất hiện vết nứt nhẹ.
“Không hay rồi!”
Thấy thế, sắc mặt Trương Khải Nguyên tức khắc biến đổi kịch liệt, tức giận phẫn nộ lạnh lùng nói: “Mọi người, ngay tức khắc đi đến bao vây quanh khu ao hồ!”
Giọng nói rơi xuống trong chốc lát, thân hình của ông ta đột nhiên dựng lên, giống như đạn pháo khiến cho tiếng động luồng khí bắn ra cực mạnh rồi bay về phía khu phía bắc.