Nhìn ra được, khi ở cùng Lâm Lăng, Đào Linh đã hoàn toàn không bị thế giới này trói buộc, tâm tình vô cùng nhẹ nhàng.
Muốn nói cái gì liền nói, không giống như những người khác cần phải giữ lại một chút ý tứ trong lòng.
Đối với điều này, Lâm Lăng cũng có chút đồng cảm.
Dần dần, đã quen thuộc với cái người lớn tuổi hơn hay đi bên cạnh mình và có tính cách hoạt bát như một đứa trẻ con là Đào Linh.
Phố phường tương đối phồn thịnh, tuy đã là đêm đã khuya nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Giữa đám người nhộn nhịp, có thể nhìn thấy đám đệ tử Điện Tông có mặt ở khắp mọi nơi.
Đào Linh cũng không thay trang phục áo bào trắng của chấp sự, vẫn mặc trang phục đó để tham gia yến hội.
Hòa lẫn trong đám người, dung nhan mỹ lệ cùng với tính cách hoạt bát năng động của nàng đã thu hút được sự chú ý của hầu hết đệ tử Điện Tông.
“Tần suất người ngoái đầu lại nhìn cũng cao đó!”
Lâm Lăng trêu chọc nói.
“Lại còn phải nói, bổn tiểu thư chính là thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ đến từ thế kỷ 21.”
Đôi mắt đẹp của Đào Linh tràn đầy kiêu ngạo, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mỹ lệ như trăng non.
Nhưng mà, trong lúc hai người đang cười đùa. Lại không nhận ra trong góc tối phía sau. Đang có một đôi mắt lạnh lùng như rắn độc đang nhìn chằm chằm đến nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!