"Tuy người tên Cổ Vân Nhạc kia là người quen của ngươi."
Chu Lăng khẽ thở dài một tiếng, khuyên nhủ nói: "Nhưng mà, cho dù chuyện lớn hơn nữa cũng không thể quá xúc động mà làm bừa được.”
"Đúng vậy, rốt cục Cổ Vân Nhạc kia có quan hệ gì với ngươi?"
Các đệ tử nội điện bên cạnh cũng tò mò hỏi.
"Hắn là... tứ đệ của ta!” Giọng nói của Lôi Mông đột nhiên nghẹn ngào.
“Huynh đệ bị tàn sát, các ngươi cảm thấy, ta có thể ngồi yên được sao?!" Nói đến đây, người đàn ông thoạt nhìn cứng rắn như sắn đá này hơi khựng lại, trên mặt tuôn trào hai hàng nước mắt nóng bỏng.
Cái gì?
Hóa ra là huynh đệ!
Nghe được lời này, đệ tử nội điện ở đây, kể cả Chu Lăng đều đồng loạt chấn động.
"Cho nên, xin mọi người đừng ngăn cản ta! Nếu không đừng trách ta đả thương các ngươi!!” Dứt lời, trên người Lôi Mông đột nhiên bộc phát ra linh lực hỏa hệ dao động kh ủng bố.
Gần như là trong tức khắc, cả người hắn đã dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Trong lúc ánh sáng đỏ thẫm bắt đầu khởi động, rõ ràng ngưng hiện ra ảo ảnh của một con hung thú.
Sóng khí nóng rực tràn ngập khắp không trung, làm cho không gian xung quanh đều bắt đầu vặn vẹo.
“Hỏa Kỳ Lân!” Thấy thế, đồng tử Chu Lăng chấn động kịch liệt.
Lúc này, nếu nhìn từ trên cao xuống. Sẽ có thể thấy trong hải vực của cửu đại chủ đảo đang có hai dòng người đông đúc, tách biệt xuất phát từ Phong Linh Tông và Hỏa Vân Tông, phóng đi với tốc độ cực nhanh. Mà đich đến bọn họ đang hướng tới, đều là một tòa chủ đảo ở phía tây - Hắc Ám Điện Tông.
Một lát sau.
Có hai bóng người đáp xuống hòn đảo của Hắc Ám Điện Tông trước tiên.
Hai bóng người này chính là Lôi Mông và Tần Vũ.
Giữa không trung, hai bên nhìn nhau, họ đều nhìn ra được sự đau khổ và sát khí cực kỳ mãnh liệt trong mắt người còn lại.
Nhưng mà, trận pháp khổng lồ bao trùm cả đảo đã ngăn cách bọn họ ở bên ngoài.
"Chuẩn bị xong chưa?" Ánh mắt Tần Vũ lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm Lôi Mông cách đó không xa, lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!