*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy trên không trung có một bóng người mặc áo màu tím đang lơ lửng.
“Vệ Bình!”
Tầm mắt Ngụy Bách hơi trầm xuống, ánh mắt bén nhọn trực tiếp đặt trên người Vệ Bình.
“Vệ đại thúc cuối cùng đã tới rồi!”
Thấy thế, đôi mắt đẹp của Đào Linh lập tức sáng ngời trên mặt lóe lên sự vui sướng mừng rỡ.
“Ngụy tông chủ, làm khó đám tiểu bối như vậy có hơi không hợp tình hợp lí đó.”
Giọng nói của Vệ Bình nhàn nhạt, ở dưới sự hỗ trợ của linh lực truyền ra khắp nơi, giống như tiếng sấm, khiến cho trong hư không cũng cảm thấy run rẩy.
“Không hợp tình hợp lý sao? Lời này của ngươi thật là có chút nực cười đó.”
Đối mặt với sự xuất hiện của Vệ Bình, sắc mặt Ngụy Bách cuối cùng cũng trở nên từ từ khó coi một chút.
Hiển nhiên ông ta cũng không nghĩ rằng, chỉ vì mấy nhân vật cỏn con này mà cái tên xưa nay khiêm tốn kia phải đích thân ra tay.
“Bọn chúng xâm nhập vào Hắc Ám Điện Tông, tàn sát một trưởng lão hộ điện, nhiều đệ tử nội tông, ngươi nghĩ xem phải bị chịu tội gì đây?”
Ánh mắt Ngụy Bách ngước lên cao nhìn thẳng Vệ Bình, lạnh giọng chất vấn.
“Tội quả thực rất lớn.”
Nét mặt Vệ Bình bình thản, nói: “Nhưng cơ sở xây dựng Chấp Sự Đường, vốn là để có chế độ trừng phạt Cửu Đại Điện Tông.”