“Nếu chuyện đã đến nước này thì sớm thu nhận hắn thành Chấp Sự huyết bào đi.”
Sau khi Vệ Quý Nguyên hơi trầm ngâm, rồi nói tiếp: “Ngụy Bách trời sinh tính tình đa nghi, đồng thời còn có thù tất báo, lúc xử chết chúng nó làm cho thật một chút, đừng để ông ta nhìn ra được sơ hở.”
Vệ Bình gật đầu nói: “Vâng.”
Nói xong, ông ấy xoay người đi ra khỏi điện phủ, trực tiếp truyền tin xử Lâm Lăng tội tử hình ra bên ngoài.
Thời điểm nhận được tin tức, Đào Linh không biết chuyện gì trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Vốn tưởng rằng, Vệ Bình sẽ đề cao năng lực của Lâm Lăng sẽ vì điều đó mà bảo vệ hắn. Không ngờ rằng, đến cuối cùng vẫn phải chịu kết cục này.
“Không được, phải nói tin tức này cho Lâm Lăng, để hắn có cơ hội chạy trốn.”
Mày liễu Đào Linh nhíu lại, bắt đầu lo lắng.
Ngay lập tức, nàng vội vàng đi ra phòng hình pháp, rất nhanh đi đến nhà lao…
Khu vực phía nam Pháp Hình Các * (nơi dùng hình nhốt tội nhân) của Chấp Sự Đường.
Bố cục kiến trúc nơi này giống như một tòa pháp đài, nằm sâu trong mặt đất, bên ngoài đen kịt sáng loáng của kim loại.
Trong địa lao lờ mờ tối.
Từng hàng nhà giam bằng sắt giăng đầy khắp không gian mặt đất.
Cứ thỉnh thoảng lại có âm thanh cười khúc khích, hoặc gào thét giống như bị điên truyền ra.
Trong đây, những người bị giam giữ đều là những thành viên của điện tông phải chịu hình phạt nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!