Vẻ mặt Đào Linh tò mò nhìn chằm chằm Lâm Lăng, bắt đầu hóng hớt.
“Cái gì được gọi là cảm giác, ngươi giải thích kĩ càng một lần xem nào, để cho ta có cái ngẫm nghĩ.”
Nhưng sau đó Lâm Lăng lại hỏi ngược lại, cũng khiến cho nàng trợn tròn mắt.
“Thật đúng là một tên trai thẳng mà, không thèm nhiều lời với ngươi nữa.”
Đào Linh nhất thời có loại cảm giác nửa vời không hài lòng, yêu kiều hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Còn về chuyện Lâm Lăng nhờ vả, nàng đương nhiên không kéo dài thêm nữa.
Lúc đi ra khỏi Pháp Hình Các, nàng dùng một loại hiệu suất cực nhanh để hành động.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, Đào Linh lại đi đến Pháp Hình Các lần thứ hai.
“Đào Linh, tối qua vừa đi khỏi đây đến hôm nay trời còn chưa sáng lại tới đây làm gì?”
Chấp Sự áo xanh gác cổng chất vấn nhìn chằm chằm Đào Linh.
“Bạn đồng hành của ta trưa hôm nay bị xử tử hình, ta muốn nhìn hắn thêm một lần nữa.”
Trên gương mặt xinh đẹp của Đào Linh toát ra một sự ‘thương cảm’.
Nghe thấy vậy Chấp Sự áo xanh cũng không tiếp tục nhiều lời, lạnh nhạt nói. “Vậy cho ngươi thời gian là năm phút, mang hết đồ ngươi đang có tạm thời giao ra đây đi.”
Vừa nói chuyện, Chấp Sự áo xanh vừa cầm một chiếc xích Huyền Thiết xích hai tay đào linh lại, giam giữ linh lực trong cơ thể.
Cách làm này để đề phòng người đến thăm tù nhân không có cơ hội cứu tội phạm.