Hắn nhớ mang máng, lúc ấy biểu tình của đám người Ngụy Bách cùng Vệ Bình vô cùng nghiêm túc, giống như nó không đơn giản chỉ là một hiện tượng kỳ lạ thôi đâu.
Mà trong lúc Lâm Lăng còn đang vô cùng thắc mắc thì bầu trời sáng dần lên, trở về vẻ bình yên vốn có.
Giống như vừa rồi vẫn chưa xảy ra chuyên gì.
“Lãnh chủ đại nhân, ngài có biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”
Chú ý đến ánh mắt hơi ngưng trọng của Lâm Lăng, Bạch Lân nhịn không được tò mò hỏi.
“Ta cũng không chắc lắm.”
Lâm Lăng lắc đầu, vững vàng nói: “Nhưng ở trên biển chắc hẳn sẽ sớm có cao thủ đến để kiểm tra tình hình thôi.”
Ngoài khơi xa?
Chẳng lẽ là Điện Tông?!
Nghĩ như vậy, sắc mặt Bạch Lân khẽ thay đổi, lập tức nghĩ ra gì đó.
“Lãnh chủ đại nhân ngài yên tâm, thuộc hạ biết phải làm như thế nào.”
Nói xong, ngay lập tức hắn dẫn theo thủ hạ, nhanh chóng rời khỏi phủ đệ.
Lâm Lăng trầm mặc xoay người, đi sâu vào trong một căn phòng nền đá dưới thạch thất, ngồi xếp bằng yên tĩnh tu luyện.
Nếu là thật sự bị phát hiện ra cái gì đó thì có thể lợi dụng ưu thế địa lý ở đây để thoát thân.
……
Kế tiếp, giống như những gì Lâm Lăng đã đoán từ trước.