*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật sự chiến lực của nó thật khó có thể đánh giá được.
"Tiểu Bạch, có muốn đấu với lão đại một chút không?"
Trong lòng Lâm Lăng bắt đầu có chút rục rịch, muốn thử sức với Tiểu Bạch.
"Không đâu, ta sợ đả thương ngươi." Ai ngờ, trong đầu lại truyền đến giọng nói kiêu ngạo của Tiểu Bạch.
"Không có sao, ngươi cứ việc đánh, ta chịu được." Lâm Lăng lắc đầu cười, trong nháy mắt Chiến Giáp Cương Thép bao phủ cả người.
Một thân kim loại đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh như băng.
Vèo!
Tiếp theo, Tiểu Bạch bị không gian hệ thống triệu hồi ra lần thứ hai.
"Lão đại, thoạt nhìn bộ trang bị này của ngươi trông rất quý, nếu bị đánh hỏng thì phải làm sao?"
Đôi mắt đỏ của Tiểu Bạch Lộ nhìn chằm chằm trang bị của Lâm Lăng, giọng điệu có chút do dự.
"Đừng quá tự tin vào lực lượng của mình, ngươi có thể đánh rồi nói sau." Khóe miệng Lâm Lăng hiện lên một nụ cười.
Đúng lúc có thể nhân cơ hội này để luyện tập sử dụng Chiến Giáp Cương Thép.
"Tốt, vậy ta sẽ không khách sáo đâu!"
Hiển nhiên những lời này đã k1ch thích đến Tiểu Bạch. Con ngươi nó bỗng dưng đỏ lên như máu, đột nhiên trong lòng bàn tay hiện lên Hạo Thiên Huyền Bổng, chiến ý sáng quắc.
Ngay khoảnh khắc sau đó Lâm Lăng và Tiểu Bạch một người một thú đều đáp xuống khu rừng cây rậm rạp.
Bừm——!
Cùng lúc đó, một trận pháp ánh sáng nhanh chóng lan rộng ra, lấy đám người Lâm Lăng làm trung tâm, nhanh chóng bao phủ phạm vi mấy trăm mét.