*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối mặt với dị tộc chưa bao giờ tiếp xúc qua này, mọi người nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Lâm Lăng không hề để ý tới, lúc linh thức thu hồi lại, đồng thời cũng nhanh chóng lao về phía sâu nhất trong thông đạo.
Tại cái không gian chật hẹp như thông đạo này, lại cộng thêm việc bị ăn mòn bởi băng hỏa mà còn phải đấu với những người ở tộc người thú kia, rõ ràng là không có ưu thế lớn.
“Trước tiên cứ tìm lối ra trước.”
Người có thể được các điện tông chọn đến đây đều là những đệ tử ưu tú có tố chất cực cao.
Trải qua thời gian chết lặng ngắn ngủi, mọi người rất nhanh đã phản ứng lại, liền nhanh chóng không chút chờ đợi dùng tốc độ nhanh hơn để phóng đi.
Ước chừng mấy phút đồng hồ sau.
Bước chân nhanh chóng cấp tốc của Lâm Lăng cũng từ từ chậm lại.
Bởi vì phía trước đã là điểm cuối.
Nơi này bao phủ một tầng sương màu đỏ u ám, dường như là một bức màn chắn đang cuồn cuộn sương vậy, tràn ngập ra sự dao động năng lượng nóng rực.
“Những làn sương đỏ ấy ẩn chứa lửa độc, thuộc tính ăn mòn rất mạnh, không thể khinh địch mà tới gần!”
Một đệ tử của Hỏa Vân Tông hiển nhiên là trước đó trong thí luyện từng gặp phải chuyện này, vì vậy lên tiếng nhắc nhở.