Tinh thần của anh ta còn có vẻ uể oải, khẳng định là do bị đuổi việc.
Nàng đã đi đến công ty Võng Dật nghe ngóng, họ đều nói Diệp Mặc ko còn ở đó.
Nàng còn nghe được một ít tin đồn rất hoang đường, nói Diệp Mặc chính là một tỷ phú.
Đối với loại lời đồn này, hiển nhiên nàng ko tin chút nào.
“Luật sư của anh đâu?” chờ Diệp Mặc đánh gần thì nàng lạnh lùng nói.
“Đang đến rồi.” Diệp Mặc ngồi xuống rồi nói.
Hắn liếc nhìn Tống Giai một chút, nàng vẫn ăn mặc tinh xảo và thời thượng giống như lúc trước, rất có nét đặc trưng của những cô gái thành thị.
“Chắc mấy hôm nay anh ngủ ko ngon nhỉ?” Tống Giai nhìn Diệp Mặc rồi nói với giọng châm chọc.
“Đúng thật là ngủ ko ngon.” Diệp Mặc gật đầu.
Tống Giai cười nhạo một tiếng, vểnh lên cái cằm nhọn ra vẻ rất đắc ý.
“Xin chào Diệp tiên sinh, tôi là Lữ Thành Tài, là luật sư đại diện cho Tống tiểu thư.”
Lúc này, người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh lên tiếng, hắn mặc âu phục đi giày da, còn đeo một cặp kính đen, rất có dáng vẻ của một nhân sĩ chuyên nghiệp.
Diệp Mặc nhìn Lữ Thành Tài một cái rồi gật đầu.
Lữ Thành Tài cười cười, thần sắc rất nhẹ nhõm.
Vụ kiện này quá đơn giản.
Họ Diệp này vừa nhìn là biết là kẻ ko có tiền, đã bị mất 30 vạn, còn mang trên người khoản nợ ngân hàng. Làm gì có tiền mà mời được luật sư nào tốt, chắc chỉ mời được vài mặt hàng xấu đến mà thôi, mà hắn thì là tinh anh trong giới luật sư, coi như có lên tòa án thì hắn cũng thắng chắc.
“Diệp tiên sinh, tôi khuyên anh vẫn nên hòa giải là tốt nhất, hủy bỏ đơn kiện đi, như vậy có thể giữ gìn được danh dự cho Tống tiểu thư, chúng tôi có thể đền bù cho anh một ít tiền, chuyện này cũng dừng lại ở dây.” Lữ Thành Tài cười nói.
“Danh dự?” Diệp Mặc cười.
Người phụ nữ này thì còn có danh dự gì?
“Diệp tiên sinh, anh nên suy nghĩ thật kỹ đã, đừng từ chối vội.” Lữ Thành Tài nói: “Tôi tin tưởng rằng khi luật sư của anh đến, thì luật sư của anh cũng sẽ đề nghị anh làm như vậy.”
Lữ Thành Tài nói xong thì cầm chén cafe lên uống một ngụm nhỏ, dáng vẻ bình tĩnh tự tin.
Diệp Mặc ko lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ.
Khoảng 10 phút sau, có một bóng dáng yêu kiều đẩy cửa quán café đi vào.
Nàng mặc một bộ đồ công sở, thể hiện ra đường cong hình chữ S tiêu chuẩn, lung linh bay bổng, uyển chuyển tinh tế.
Dưới chiếc váy là một đôi chân dài cực đẹp được bao phủ bởi một đôi tất chân màu đen, cực kỳ dụ hoặc.
Dung nhan của nàng cực kỳ xinh đẹp, nàng trang điểm nhẹ nhàng trang nhã lại càng lộ ra vẻ chói lọi của mình.
Khi nàng vừa xuất hiện thì mọi ánh mắt trong quán đều bị nàng hấp dẫn, rất nhiều người đều đang ngẩn người nhìn nàng.
Lữ Thành Tài đang cầm chén café cũng ngây dại.
Tiếp đó ko kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Mà Tống Giai ở bên cạnh nhìn thấy nàng thì cau mày lại, trong mắt lộ ra vẻ ghen ghét.
Nàng ko thẻ ko thừa nhận cô gái này chói sáng hơn nàng gấp trăm lần.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!