Lão chỉ cây khế đã rụng sạch lá, chỉ còn những cành cây khẳng khiu rung rung mỗi khi gió về, bảo: “Người chết lúc đầu được phát hiện trên cây khế này.” Rồi lão mô tả dáng nằm của người chết cho Minh Khánh.
Minh Khánh quan sát một cách cẩn thận, thậm chí dán thử bùa chú lên thân cây nữa, nhưng không phát hiện được gì.
Mấy người loang quanh trong khu vườn cũ sau nhà một lúc lâu.
Điều duy nhất mà Minh Khánh cảm thấy kỳ quái đó là trong vườn, rau cỏ mọc xanh um, nhưng những cây cao như na, khế, hay hồng xiêm điều trụi sạch lá.
Nghe lão Thìn kể, lúc đầu cây cối trong vườn không bị trụi lá như vậy.
Chỉ sau khi người chết thì cây bắt đầu rụng lá, và ba ngày sau thì mới rụng sạch.
Minh Khánh sờ sờ một gốc hồng xiêm bị cưa bên giếng nước.
Vết cưa còn rất mới.
Lão Thìn bảo đấy là do người của quan phủ về điều tra án mạng, thấy cây rụng lá nên cưa đổ xem tại sao.
Bọn họ nói là những cây gỗ không hề có sâu bệnh gì và chúng cũng không chết.
Chỉ có điều chúng sau khi rụng lá, trên thân cây cũng không mọc lá mới. Rời khỏi ngôi nhà của nạn nhân đầu tiên, bốn người Minh Khánh tiếp tục đi tới nhà của nạn nhân tiếp theo, cứ thế đi một vòng quanh làng.
Cuối cùng bọn họ trở về một căn chòi ở rìa làng, nơi mà bộ đầu Lê Dương đã chết.
Căn chòi nằm chênh chếch hướng đối diện với ngôi chùa thôn Đông, cách chừng năm mươi thước, chênh vênh trên bờ đá.
Trong căn chòi, mùi máu đã bị xóa sạch bởi gió biển, chỉ còn lại những vệt thâm đen trên cái chõng tre.
Lão Thìn và cậu em vợ có vẻ sợ cái chóng, chỉ dám đứng cách một đoạn.
Lê Thương thì ngược lại, sờ sờ cái chõng một cách đau đớn và tuyệt vọng. Minh Khánh xem xét địa thế của căn chòi.
Nó được đóng bằng gỗ bàng, trước là để trông mấy cái bè cá treo bên vịnh cạnh đấy.
Chòi khá nhỏ, được lợp bằng lá tre, nằm dưới tán của một cây ngô đồng rất to.
Cây ngô đồng cũng như những cái cây khác trong làng, lá đã rụng sạch sẽ.
Minh Khánh sờ sờ những đám gai trên cây ngô đồng.
Chúng rất nhọn và cứng, chứng tỏ cây gỗ chưa hề chết.
Thoạt nhìn Minh Khánh cũng biết việc cây rụng lá không phải do con người gây ra.
Con người không thể nào làm rụng sạch lá của một cái cây cao bốn trượng, rộng bằng hai vòng tay người ôm, chịu hết mưa gió, bão táp mấy chục năm ven biển trong ba bốn ngay được.
Chỉ có sức mạnh thần bí mới có khả năng như thế.
Nhưng do người tu đạo hay ma quỷ thì Minh Khánh không biết.
Bởi vì ma quỷ giết người thường sẽ không giết một cách sạch sẽ và lưu loát như thế.
Chúng sẽ chơi đùa với con người, làm nạn nhân thật sự sợ hãi.
Thậm chí chúng sẽ để nạn nhân tiếp tục sống nếu cảm thấy nỗi sợ chưa chín và chưa đủ thơm ngọt.
Thêm nữa chúng không ăn “tạp” như ở ngôi làng này.
Phật tử, bộ đầu những người có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ thường sẽ không rơi vào thực đơn của chúng, trừ khi chúng đã đủ mạnh.
Chúng sẽ chọn những kẻ yếu đuối, hay sợ hãi, nhiều cảm xúc trước và săn tìm những con mồi khó nuốt sau.
Tiếng chuông chùa báo hiệu hoàng hôn đến làm Minh Khánh ngừng việc suy tư.
Ngoài kia ánh trời chiều ảm đạm lại sắp mất.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!