Hơi lạnh như quét sạch cơn tỉnh ngủ và choáng váng do sốt của chú.
Hôm nay sẽ lại là một ngày đi đường dài.
Chú cần phải làm gương cho mọi người. Thế nhưng, vừa bước lên bờ, cả người chú Miên bỗng run rẩy từng đợt.
Không phải do cơn sốt, cũng không phải do lạnh mà chú vừa nhận ra nước hồ có cái mùi quen thuộc.
Mùi của hồ Kinh Dạ.
Một cái mùi hương mà chú đã quen thuộc suốt hơn ba mươi năm.
Thậm chí cho dù tiến vào quan tài rồi chú vẫn có thể nhớ kỹ nó.
Có thể với người khác thì sẽ còn nghi vấn này nọ, nhưng đối với chú Miên, chú có thể khẳng đinh: con quỷ tìm đến rồi.
Nó tìm thấy chú và mọi người trong làng.
Rũ bỏ đi cảm giác sợ hãi, chú Miên suy tư làm sao để cứu được càng nhiều người trong làng càng tốt.
Nhưng chú không biết rốt cuộc ai đã bị hại, và ai là người mà con quỷ đã nhập vào.
Nếu vội vàng, con quỷ phát hiện ra, không chỉ chú mà tất cả người dân làng đều chết hết.
Chú Miên cắn răng suy nghĩ.
Môi chú mím lại, đôi mắt hơi nheo lại, vẻ mặt tập trung.
Con quỷ đến đây rồi, vốn dĩ đêm qua chú ngủ một mình ngoài trời, là đối tượng mà nó có thể dễ dàng nhập vào, dễ dàng khống chế lấy dân làng và làm hại bọn họ.
Thế nhưng nó không làm vậy.
Lý do là gì? Đôi mắt chú Miên sáng lên.
Con quỷ tự đại.
Nó cho rằng nó có thể giết hại mọi người bất cứ lúc nào.
Và hơn hết, nó muốn “chơi đùa” với mọi người.
Thức ăn của quỷ chưa bao giờ là linh hồn con người.
Bắt đầu bao giờ chúng chỉ ăn những cảm xúc: vui buồn, đau đớn, sợ hãi,….
mà con người tạo ra.
Con người càng hoảng sợ, càng đau đớn thì chúng càng vui vẻ và khỏe lên.
Chúng chỉ ăn đi linh hồn người khi không có gì có thể ăn từ họ nữa.
Việc ăn linh hồn giống như việc húp nước canh sau khi vét sạch thịt và rau trong bát vậy. Chú Miên bấm bấm ngón tay.
Nếu dùng ngựa và thuật pháp để chạy bộ thì từ phủ lộ Bình An tới đây cũng mất gần hai ngày.
Chú muốn đánh cuộc rằng con quỷ sẽ chỉ dọa dẫm mà chưa giết hại tất cả mọi người trong hai ngày đấy.
Chú Miên lôi từ trên vành mũ ra một lá bùa.
Lá bùa có vẽ nhiều hoa văn thần bí rất đẹp.
Tiệng đi qua một chiếc nồi nấu cơm, chú Miên thả luôn lá bùa vào bếp lửa.
Lá bùa đốt cháy lên, và rung động nhè nhẹ, gửi những lời kêu gọi tới một lá bùa khác ở phương xa.
Người ta thường gọi nó là lá bùa mẫu tử.
Khi người cầm lá bùa còn lại nóng bỏng thì biết lá bùa mẹ đã bị thiêu hủy, và người cầm nó lâm vào nguy hiểm.
Đây là là bùa hộ mệnh cuối cùng mà người bạn Lê Minh Sơn lưu lại cho chú Miên.
Chỉ cần thông báo, chưởng môn của phái Phổ Linh sẽ hiểu được và tiến đến cứu trợ.
Nhưng có lẽ chú Miên cũng không ngờ được rằng lá bùa còn lại hiện tại đang trong nằm tay Minh Dũng.
Còn người bạn vong niên Lê Minh Sơn của chú, có lẽ đã bước chân xuống địa ngục trước cả chú rồi..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!