Chữ “trốn’ bằng máu con cào cào đã biến mất, chỉ còn lại những vệt nước nâu do gió thổi.
Thằng Ca dụi dụi mắt.
Rõ ràng nó vừa nhìn thấy chữ xong, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Mang theo lòng hiếu kỳ, thằng Ca trở lại chiếc xe ngựa.
Ông lái xe có vẻ đã hưởng thụ xong bữa thuốc lào, đang phê nằm chỏng gọng trên cỏ.
Mấy ngón tay để trên người cứ giật giật trông rất buồn cười.
Thằng Ca biết người say thuốc lào thường sẽ tỉnh rất mau nên cũng không đánh thức ông lái mà chui vào trong xe.
Thằng Lí Hợi vẫn ôm cái túi vả đựng quần áo ngủ rất thơm ngọt.
Thi thoảng nó còn khò khè hai cái như người lớn.
Cái áo đắp trên người nó đã bị rơi xuống tự bao giờ.Thằng Ca cúi người nhặt áo lên.
Lúc này, ống quần của thằng Lí Hợi bị rách, lộ ra cẳng chân hơi lấm bùn đất.
Thằng Ca chợt nhìn thấy bùn đất trên đó giống như là một chữ “chạy”.
Y chớp chớp mắt.
Thằng Lí Hợi dường như ngứa chân, hai chân cọ cọ vào nhau khiến bùn đất rơi là tả.
Khi thằng Ca nhìn lại thì chữ “chạy” đã không còn ở đó nữa.
Thế nhưng lúc này đây máu trên cơ thể thằng Ca bỗng sôi trào lên.
Đầu y cấp tốc xoay chuyển.
Vô số ý nghĩ cứ tuôn theo vào. “Chạy đi đâu? Chạy đường nào? Chạy ra sao?” Hình thành nên vô số những ý nghĩ.
Mặc dù không biết có chuyện gì sắp xảy ra nhưng thằng Ca đã cảm thấy nguy hiểm sắp đến gần.
Các cụ vẫn thường nói: “Quá tam ba bận” Nếu những dấu hiệu đã nhắc nhở y ba lần, mà y vẫn ỳ ra thì y quá ngu đi.
Thằng Ca thò tay vào trong túi rút ra xấp tiền giấy nhét vào trong áo.
Xong y lững thững ra chỗ ông lái xe lúc này đã hết say thuốc lào, chuẩn bị đứng dậy đi tiếp.
“Bác ơi, tôi đau bụng quá.
Bác cứ ngồi chơi đợi tôi đi đầu này một lúc nhé.” Nghe khách sộp yêu cầu, vì cũng chẳng vội vàng gì, ông lái xe ngựa đồng ý ngay.
Ông liền lôi thuốc lào ra hút tiếp.
Thằng Ca giả vờ mon men qua ruộng lúa.
Y cúi người để ông lái xe không nhìn thấy y.
Đến một đoạn xa xa, thằng Ca liền co hết chân cẳng và sức lực cắm đầu chạy.
Y cứ cắm đầu chạy miết, mặc cho ai gọi cũng không hề ngoái đầu lại.
Hai tay y giữ lấy tấm bùa mà Lê Tấn đã cho y, vừa thở vừa niệm.
Bất chợt, thằng Ca bỗng nhìn về phía Tây.
Lúc này mặt trời bắt đầu xuống núi.
Tà dương đỏ rực như máu.
******************** Ở một con đường khác theo chiều ngược lại, Minh Khánh, Minh Long, Minh Dũng và hai vị cao nhân trong giới trừ tà đã đến được làng Con.
Cả năm người hí hoáy chuẩn bị vũ khí, bùa chú và các vật dụng cho chuyến đi ra nghĩa địa trong đêm nay.
Minh Khánh khá hồi hộp.
Vì lần này thiên nhãn của hắn không hề báo trước tương lai.
Điều đó có nghĩa là chuyến đi này có thể sẽ bình yên đối với hắn.
Thế nhưng hắn thật sự lo lắng cho Minh Long và Minh Dũng, nhất là khi hắn không thể nhìn thấy tương lai phía trước.
Trái ngược với cảm giác phập phù của sư đệ, Minh Dũng và Minh Long thì bình thản hơn nhiều.
Cả hai còn lôi ra một bàn cờ tướng ngồi chém giết nhau trong lúc chờ ăn cơm. Hai vị cao nhân thì nằm chổng mông hí hoáy vẽ bùa chú.
Bùa chú của Quang Minh đạo tràng thì toàn chữ là chữ, được viết bằng chữ vàng trên giấy đỏ sậm.
Giấy vẽ bùa có mùi thơm của hương trầm nhưng Minh Khánh hoàn toàn không biết nó được làm từ chất liệu gì.
Ngược lại bùa chú của họ Phạm có nhiều hình vẽ hơn.
Minh Khánh thậm chí còn thấy được hình long hổ trên lá bùa.
Cả lá bùa chỉ có một chữ “Trấn’ duy nhất viết rất to ở chình giữa trông rất oai phong.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!