Hiên Viên Triệt lại kéo tay nàng lại, cười khẽ quơ quơ ngón tay, ý bảo Lưu Nguyệt lui vào phòng trong.
Lưu Nguyệt thấy vậy, lập tức biết đây là Hiên Viên Triệt đùa xiếc, liền lắc mình một cái lui vào phòng trong.
Hiên Viên Triệt vẫn như trước là cách ăn mặc của tiểu tử đen đúa lúc trước, thấy vậy châm rãi ngồi xuống, nhấc ấm trà trên bàn lên, chậm rãi châm một chén.
“Phanh.” Người ám dạ tuyệt không che dấu tung tích, đạp phá cánh cửa phòng, vẻ mặt sát khí vọt vào.
“Là ngươi.” Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, lại giồng như khiếp sợ.
Tựa vào cửa trong buồng trong, Lưu Nguyệt nghe tiếng, hai mắt đột nhiên chuyển động. Phỉ Thành Liệt, người đến cư nhiên là Phỉ Thành Liệt.
Nhìn Phỉ Thành Liệt kinh hãi, Hiên Viên Triệt chậm rãi nhấc chén trà lên, thản nhiên nói : “Phỉ hán chủ.”
Trầm tĩnh quen thuộc như vậy, vẫn là tiểu tử ở trên phòng đấu giá ngày trước.
Phỉ Thành Liệt vẻ mặt khiếp sợ vừa thu lại, kiếm trong tay chợt lóe, đặt tại trên cổ Hiên Viên Triệt.
Sát khí vùn vụt như thực chất, khiến ngọn đèn dầu trong phòng cũng mờ đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!