Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Vân Quán Ninh, Hoàng ngự trù đã bị dọa sợ đến run cầm cập: “Minh Vương phi, những gì nô tài nói đều là sự thật! Quả thật là Tôn đáp ứng uy hiếp nô tài!”
“Vì sao Tôn đáp ứng lại phải hãm hại mẫu phi?”
Vân Quán Ninh lại hỏi.
“Bởi vì, bởi vì… Tôn đáp ứng nói, bởi vì Vương Phi người có liên quan tới nàng ta.”
Hoàng ngự trù run cầm cập: “Còn lần trước nữa, chuyện nàng ta không thể trở thành nữ nhân của hoàng thượng, ngược lại Đức Phi nương nương nhờ đó mà được ân sủng, cho nên nàng ta ghi hận với Đức Phi nương nương.”
Lý do này, lại cũng có thể nói được.
Vân Quán Ninh khoanh hai tay, nhíu mày nhìn hắn ta: “Làm sao ngươi lại biết rõ như thế?”
“Nô tài…”
Ánh mắt Hoàng ngự trù lại bắt đầu né tránh.
Thấy thế, Vân Quán Ninh lập tức đoán ra được, sợ là giữa hắn ta và Tôn đáp ứng có bí mật gì đó mà không thể nói ra được.
“Nói!”
Nàng đạp một cước trên lồng ngực người kia.
“Phụt!”
Hoàng ngự trù phun một ngụm máu tươi, thở hơi lên mà nói: “Nô tài nói, kính xin Vương Phi nương nương chân hạ lưu tình!”
Nhìn thấy mắt của hắn ta bắt đầu trợn trắng, Vân Quán Ninh mới thu chân về: “Trước khi trả lời thì dùng não mà nghĩ cho kỹ càng, bản Vương Phi cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Nếu như trả lời sai…”
Nói tới đây, đầu ngón tay của nàng bỗng lóe ra một điểm sáng.
Hoàng ngự trù định thần nhìn kỹ lại, đó là một cây ngân châm dài mỏng.