Vân Quán Ninh quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Như Ngọc đang rướn cổ ở ngoài cửa.
Đây là Ngự Thư Phòng, hắn ta không dám lỗ mãng.
Không được Mặc Tông Nhiên cho phép, Như Ngọc không dám tùy tiện bước vào.
Lúc này, hắn ta đang rướn cổ như con ngỗng đực, nói: “Chủ tử sai thuộc hạ đến xem thử, vương phi đói bụng chưa? Có cần truyền lệnh mang thức ăn lên không?”
Vân Quán Ninh: “Hả?”
Mang thức ăn lên?
Lúc trước, hàng ngày nàng và Mặc Diệp đều tiến cung lên triều vào giờ này.
Đôi khi sẽ dùng bữa sáng trước, đôi khi nàng cũng sẽ chờ trong Ngự Thư Phòng, người của Ngự Thiện Phòng sẽ mang bữa sáng đến.
Mặc Diệp lúc nào lại chủ động quan tâm đến vậy?
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi!
Truyền lệnh mang thức ăn là giả, theo dõi nàng mới là thật.
Vân Quán Ninh bất lực nói: “Như Ngọc, nếu người nói thật với ta, bổn vương phi sẽ có…”
Chữ “thưởng” còn chưa kịp nói ra, Như Ngọc đã lập tức chữa lại lời nói lúc nãy: “Vương phi, chủ tử sai thuộc hạ đến xem thử, Tổng công tử và người có giữ khoảng cách an toàn không!”
Vân Quán Ninh: “…”
Tống Tử Ngư: “…”
Đồ chó Mặc Diệp này, quả nhiên lâu rồi chưa bị đánh nên thèm đèn sao?
Thấy Vân Quán Ninh nổi giận, Tổng Tử Ngư khẽ bật cười.
“Vậy người xem thử, khoảng cách của bổn vương phi và Tống Tử Ngư đã an toàn chưa?”
Vân Quán Ninh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Như Ngọc nhìn thử, hai người họ một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải… khoảng cách giữa hai người giống như núi và biển, quả thật rất “an toàn”!”
“Cực kỳ an toàn!”
Như Ngọc giơ ngón tay cái lên nói: “Thuộc hạ sẽ đi bẩm lại với chủ tử ngay.”
Hắn ta biến mất nhanh như chớp.
Thấy dáng vẻ giận dữ bực bội của Vân Quản Ninh, Tống Tử Ngư khẽ nói: “Minh vương rất quý trọng người!”
“Vậy thì sao?”
Vân Quán Ninh ngang ngược nói: “Giữa ta và hắn, nếu như muốn làm lành thì cũng không dễ như vậy!”
“Nhưng vì Viên Bảo, hai người sớm muộn gì cũng phải làm lành đúng không?”
Tống Tử Ngư hỏi.
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng.
Nhẹ như chiếc lông vũ, Vân Quán Ninh có vẻ hơi mất tập trung không nghe rõ.