TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: oceanmelon
Trần Hàng liếc nhìn Trần Uy một cái, sau khi thấy hắn gật đầu thì đi theo Tân Di.
"Ngươi còn có chuyện gì muốn nói sao?" Ngụy Nhược Cẩn hỏi.
"Không quấy rầy vương phi nghỉ ngơi nữa, tại hạ xin cáo lui."
Mọi người tản đi hết rồi, Ngụy Nhược Cẩn cũng trở về viện của mình. Đêm hôm qua, cậu đã nhận được 100 điểm thưởng hoàn thành nhiệm vụ từ hệ thống. Bắp ngô đã được gieo trồng, tính đến việc trồng loại lương thực kế tiếp, cậu phải đổi thêm hạt giống khoai lang. Dù sao loại lương thực này không yêu cầu chất lượng đất trồng quá cao.
Đổi khoai lang xong, đi kèm với hạt giống còn có cả phương pháo gieo trồng.
Ngụy Nhược Cẩn vẫn còn nhớ rõ, khi cậu còn nhỏ trong nhà có trồng khoai lang. Hôm nào trời nóng thì cậu sẽ cùng đám bạn chơi chung thôn giật thân dây leo khoai lang ra khỏi cọc gỗ, ngắt chúng thành từng đoạn nhỏ để làm thành vòng cổ, hoa tai các thứ. Thân cây khoai lang đỏ cầm cũng rất đầm tay nữa.
Sau khi tỉ mẩn đọc hiểu phương pháp gieo trồng khoai, cậu gọi quản gia Thượng Nhân đến, "Ông chuẩn bị giúp ta một khoảng đất trống ở trong viện này đi, tạm thời ta có việc cần làm."
"Vâng, thưa công tử."
Ở trong vương phủ chỉ toàn người hầu, cũng không có ai biết chăm sóc hoa cỏ hết. Nếu không phải do Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn mấy hôm nay hầu như không có ở trong phủ thì những việc này đã được sắp xếp ổn thoả rồi. Thượng Nhân cảm thấy may mắn vì chưa kịp mời người tới trồng cây cảnh, không thì bây giờ sẽ phải nhổ lên hết để làm theo yêu cầu của công tử. Từng ngọn cây cọng cỏ đều tốn tiền cả đấy.
Rất nhanh sau đó, trước viện của Ngụy Nhược Cẩn đã có một ô đất trống. Trước kia, khi cậu gieo giống các loại dược liệu, hầu như đều sẽ phun thêm một ít thuốc diệt côn trùng nữa. Bây giờ chắc chắn là không làm được việc này, vậy nên phải nhờ Thượng Nhân đem tới một ít tro bếp trộn vào đất, cũng coi như là vừa khử trùng vừa bón phân. Tiếp đó gieo hạt giống khoai lang xuống, rồi tưới nước lên.
"Thật nực cười! Đệ thấy tên Ngụy Nhược Cẩn kia chắc chắn là không tin tưởng chúng ta. Song Ngọc công tử cái quỷ gì chứ!" Buổi chiều, Trần Hàng đến phòng của Trần Uy, tức giận đến nỗi đi vòng vòng khắp phòng.
Trần Uy mải say sưa đọc thẻ tre được cầm trong tay, không để tâm đ ến Trần Hàng đang nổi nóng.
"Vậy mà cậu ta dám bảo đệ đi dạy học cho đám hạ nhân trong vương phủ. Trong mắt Ngụy Nhược Cẩn chẳng coi Trần gia ra cái gì cả! Có còn phong thái của một con cháu thế gia hay không?" Trần Hàng tức giận đến mức đập mạnh lên trên bàn của Trần Uy, "Huynh vẫn còn tâm tư mà đọc sách à!"
Trần Uy buông thẻ tre xuống, ngước mắt lên nhìn hắn, nói: "Trong mắt cậu ta có thế gia hay không thì có gì quan trọng đâu? Tính toàn bộ vùng Tây Bắc thì có được mấy cái thế gia. Lư Phong đã chết, Lư gia cũng xem như là hết rồi. Bây giờ chỉ còn lại mỗi Trần gia chúng ta. Nếu bây giờ không làm việc theo ý cậu ta, không lẽ phải đợi Lận Hành tìm một ai khác nghe lời hơn đến thay thế chúng ta ư?"
"Nhưng mà... Cậu ta lại bắt đệ dạy một đám hạ nhân! Đó là thứ tiện dân đó!"
"Thì bọn họ cũng được sống trong phủ của Tây Bắc vương, vẫn khác so với những tiện dân ngoài kia. Chỉ cần Tây Bắc vương phủ không sụp đổ, họ vẫn xứng được đọc sách viết chữ, Trần Hàng, tổ phụ muốn ta và đệ đến chỗ này không phải là để đệ đi khoe khoang xuất thân của mình cao quý thế nào đâu." Ánh mắt Trần Uy lạnh lẽo, "Đệ muốn xem thường Tây Bắc vương thì cứ việc, nhưng chớ quên bọn họ mới là hoàng thân quốc thích tôn quý nhất thiên hạ này."
"Hoàng thân quốc thích? Dựa vào mỗi bọn họ ư? Chờ đến khi bọn họ nắm được toàn bộ Tây Bắc ở trong tay thì hẵng nói tiếp. Thứ sử tân nhiệm đang trên đường tới đây rồi. Đến lúc đó bọn họ cũng phải ngoan ngoãn tránh qua một bên, yên phận mà làm Tây Bắc vương thôi!" Trần Hàng vung tay áo, rời khỏi viện của Trần Uy.
Lời của Trần Uy nói ở trong phòng chưa qua nửa tuần trà đã truyền tới tai của Lận Hành. Ngụy Nhược Cẩn cũng đang ở trong thư phòng, thương lượng với y việc khởi hành đi ruộng muối.
"Đầu óc của tên Trần Hàng này có vấn đề đúng không vậy?" Ngụy Nhược Cẩn nghe xong cả buổi rồi mới mở miệng. Cậu nghĩ kiểu gì cũng không hiểu được, tại sao có người đang sống trong nhà của người khác mà lại dám lớn tiếng nói ra lời khinh miệt chủ nhà. Không lẽ là sợ người khác không nghe thấy ư?
"Cậu bảo hắn đi dạy đám nhóc trong phủ à?" Lận Hành khẽ cười một tiếng.
Ngụy Nhược Cẩn vội vàng nhìn về phía y, trong lòng thấy hơi thất vọng. Biểu cảm trên mặt Lận Hành vẫn giống như trước, không lẽ giọng cười vừa nãy là do cậu tưởng tượng ra ư? Cậu gật đầu, "Sức khỏe của Tần tiên sinh không được tốt cho lắm, hài tử sống trong phủ cũng không ít. Để một mình tiên sinh dạy bọn trẻ thì hơi quá sức, cho nên cần tìm người khác hỗ trợ."
Dừng một chút, Ngụy Nhược Cẩn lại nhìn Lận Hành, "Ta bảo Trần Uy ngày mai tới chỗ ngài, ngài xem thử coi có việc gì giao cho hắn được không, giao việc nào khó nhằn một chút ấy. Ta nhớ là ngài có một cái rương đúng không? Bên trong chứa công việc chưa được hoàn thành của những năm qua à?"
"Cái này ư?" Lận Hành suy nghĩ một lát, lục ra được một cái rương từ trong góc. Cái rương này được đem từ phủ thứ sử đến đây.
Ngụy Nhược Cẩn mở ra, đọc vài cái thẻ tre, đột nhiên mỉm cười, "Chọn cái này đi. Giao cái này cho Trần Uy làm, cho hắn thêm một đội nhân mã để bảo vệ an toàn của hắn."
Lận Hành nghi ngờ mà nhận lấy thẻ tre, vừa nhìn được bên trên viết gì thì kinh ngạc nhìn qua Ngụy Nhược Cẩn, "Cậu muốn phân chia lại đất đai ư?"
"Việc này sớm hay muộn gì cũng phải làm. Đất đai trong tay những phú gia ở Tây Bắc là có được bằng cách nào, trong lòng chính họ đều hiểu rõ cả. Rương này được đem về từ phủ thứ sử đã lâu như vậy, ngài cũng không đụng đến nó. Không phải là do ngài cũng biết là không đụng được sao? Bây giờ có người đến làm thanh kiếm cho ngài dùng, ngài còn không dùng thì có ngốc hay không cơ chứ."
"Cậu thiệt là..."
"Ta làm sao?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành bằng ánh mắt bất thiện.
Đột nhiên Lận Hành cười, nở một nụ cười rất tự nhiên. "Hoàn toàn xứng danh Song Ngọc công tử."
Ngụy Nhược Cẩn bị nụ cười tươi của y làm cho mê muội, có hơi sững sờ.
"Nhược Cẩn."
"A!" Ngụy Nhược Cẩn bất ngờ lùi về sau một bước. Vậy mà cậu lại ngắm một người đàn ông cười đến mức thẫn thờ, cũng không phát hiện ra người đó chỉ cách cậu một bước chân thôi.
"Sao vậy?"
"E hèm." Ánh mắt Lận Hành trở nên sáng ngời, y nói: "Ta lập tức giao cho Trần Uy đi làm. Còn Trần Hàng vẫn để lại, cho hắn tiếp tục dạy học sao?"
"Dạy tiếp chứ, tại sao lại không? Dạy không đàng hoàng ta lại bảo Trần lão thái gia đổi người khác tới dạy thế." Ngụy Nhược Cẩn ra vẻ bình tĩnh, nhưng cậu vừa nói chuyện vừa đi đến hướng bên kia.
"À, đúng rồi. Ta nghĩ có lẽ ngài còn phải hỏi mượn Địch tướng quân thêm người. Tuy rằng ta chưa thấy ruộng muối đó bao giờ cả, nhưng đem càng nhiều người thì càng tốt mà. Ta về trước nhờ Tân Di chuẩn bị đồ đạc."
Bạn đang đọc bộ truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng, truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng , đọc truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng full , Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng full , Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng chương mới