TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: oceanmelon
Hồ Kỳ đem một chiếc rương lớn đựng thẻ tre đi vào. Biểu cảm Ngụy Nhược Cẩn có hơi trợn mắt há mồm. Cậu còn tưởng là một cái rương nho nhỏ, không ngờ lại lớn đến vậy.
"Đống này đều là sổ sách ư?"
"Đúng vậy công tử, theo lời gã sai vặt đó nói thì tất cả đều là sổ sách." Ngừng một chút, Hồ Kỳ lại hỏi: "Công tử, vậy còn thuốc giải thì sao?"
Ngụy Nhược Cẩn khẽ cười một tiếng, "Viên thuốc đó không phải là thuốc độc thật, cần chi thuốc giải nữa?"
Hồ Kỳ chưa từng nghĩ đến việc chủ tử cũng sẽ nói dối, không biết nói gì hơn nên cúi người chào, đang định lui ra ngoài thì đột nhiên hắn lại nhớ tới việc gì đó, tiếp tục nói: "Công tử, gã sai vặt muốn cầu xin ngài thả gã ra, nói là bản thân cũng không phải là người hầu của Lư Hồi, mà là người của Lư Thường."
Ngụy Nhược Cẩn tùy ý mở một cuộn thẻ tre ra, đọc chữ chi chít bên trên đó rồi nhớ kỹ thời gian nào Lư Hồi nhận đồ gì của ai, lén lút tuồn ra ngoài bán cái gì, tất cả đều vô cùng rõ ràng.
"Ta làm sao biết được gã có phải là người hầu của Lư Thường hay không? Ta bắt được gã từ nhà của Lư Hồi, vậy cứ giao gã lại cho Lư Hồi đi." Ngụy Nhược Cẩn thấy chướng mắt cách làm của gã sai vặt.
Tên sai vặt này bán đứng chủ nhân rất nhanh chóng, có khả năng thật sự là hạ nhân của Lư Thường. Nhưng cuối cùng thì ở thời đại này, việc bán chủ cầu vinh chẳng đem lại được kết cục gì tốt cả.
Rương đồ trước mặt này có vẻ không có giá trị nào để lợi dụng được. Lư Hồi vẫn còn mặc quần áo cũ cơ mà. Nếu gã thật sự có tiền thì cũng không ăn mặc bần tiện như vậy, ít nhất cũng phải tốt hơn so với dân thường.
Hồ Kỳ rời đi, Ngụy Nhược Cẩn lại kiểm tra tiếp phương thuốc của cậu. Đáng tiếc là cậu có trong tay quá ít dược liệu, có lẽ phải dành ra một ít thời giờ để lên núi một chuyến. Chờ đến khi trở về, cậu hoàn tất việc trồng khoai lang rồi sẽ lại dắt theo bọn nhỏ trong phủ đi ra ngoài leo núi.
Chuẩn bị xong đồ, Ngụy Nhược Cẩn chỉ cởi áo ngoài đã nằm lên trên giường. Vẫn may, tuy đồ đạc trong khách đi3m này không quá mới nhưng cũng không có mùi gì lạ cả.
Đang ngủ mê man thì nghe được một âm thanh vang lên, Ngụy Nhược Cẩn vội vàng bật dậy. Trong lúc cậu đang cho rằng mình đã nghe lầm, thì đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện không rõ ràng và âm thanh đồ vật nặng bị di chuyển phát ra từ dưới lầu. Theo bản năng cậu nhìn lướt qua phía góc tường, ở đó vẫn còn chiếc rương mà Hồ Kỳ đem tới.
Cậu khoác áo ngoài lên, vừa đi đến cạnh lan can liền bắt gặp ánh mắt của Lận Hàng. Trong lúc nhất thời, cậu quên mất phải dời mắt đi.
"Đánh thức cậu à?" Lận Hành lên lầu, bước đến trước mặt cậu, giúp cậu kéo lại áo ngoài.
"Ngủ không được sâu." Ngụy Nhược Cẩn nhìn những người bị trói lại ở dưới lầu, còn chủ khách đi3m đã trốn đến một góc nào đó rồi, "Ngài dự tính ngày mai sẽ xử trí bọn họ như thế nào?"
"Ngày mai Doãn thái thú hẳn sẽ tới, nơi này ta giao lại cho hắn. Đã muộn rồi, để ta đưa cậu về phòng nghỉ ngơi." Lận Hành khoác tay lên đỡ nhẹ bả vai của Ngụy Nhược Cẩn, dắt cậu đi vào trong phòng.
Mãi đến lúc đã nằm ở trên giường rồi, Ngụy Nhược Cẩn mới phản ứng kịp. Cách Lận Hành nói chuyện lúc nãy cứ như dỗ con nít là sao vậy?
Là coi cậu như coi nít mà dỗ à?
"Từ từ." Ngụy Nhược Cẩn giữ chặt lại Lận Hành đang chuẩn bị xoay người rời đi, "Ngài muốn đi đâu nữa?"
Ánh mắt Lận Hành khó nói mà trở nên sâu xa: "Cậu muốn ta ngủ ở đây ư?"
Ngụy Nhược Cẩn chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, vội vàng buông tay ra, "Còn không phải là ta cho rằng ngài muốn đi xuống lầu xem người ở dưới nữa sao? Ngài mau đi ngủ đi. Ta mệt rồi." Nói xong, cậu nghiêng người đưa lưng về phía Lận Hành, không nhúc nhích gì giả vờ mình ngủ rồi.
Nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Lận Hành, gắt gao nhìn chằm chằm vào lưng cậu. Mãi cho đến khi có tiếng cửa được đóng lại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía cửa, trong lòng bàn tay chỉ toàn mồ hôi.
Ngay sau đó cậu nhắm chặt mắt lại. Bảo sao Lận Hành lại trở nên kỳ lạ như vậy, hoá ra là muốn trả thù việc cậu làm lúc trước. Thật sự cho rằng cậu sẽ sợ ư? Nếu như ngài mai cậu sợ thật thì sẽ lập tức viết họ Ngụy của cậu ngược lại!
Khi mở mắt lại lần nữa thì mặt trời đã chiếu sáng rồi. Tối hôm qua nằm nghĩ ngợi lung tung, cũng không rõ khi nào thì cậu ngủ thiếp đi mất.
Chờ đến lúc cậu đi xuống lầu, Lận Hành đã ngồi ở sảnh lớn của khách đi3m, Doãn thái thú cũng đã tới nơi rồi.
"Ta dậy muộn." Ngụy Nhược Cẩn đi tới, những người khác nhiệt tình hành lễ, cậu phẩy tay. "Doãn thái thú không cần đa lễ."
"Đói chưa? Dùng xong bữa sáng rồi chúng ta lại lên đường đi tiếp. Ta đã bàn với Doãn thái thú, sau hai ngày nữa người được hắn đề cử cũng sẽ đến đây." Lận Hành kéo Ngụy Nhược Cẩn ngồi xuống.
"Vậy còn những người này..." Ngụy Nhược Cẩn chỉ vào những người bị trói hôm qua, nói: "Trong phòng ta còn giữ chứng cứ phạm tội của bọn họ, phải làm phiền Doãn thái thú phái người đem hết xuống đây."
"Vâng, thưa vương phi." Thái độ Doãn thái thú rất kính cẩn, không chỉ vì cậu đã cứu người dân thôn Võ Tĩnh, mà càng là do sau khi Lư Phong chết đã đề bạt hắn. Tuy rằng hắn vẫn chưa phải là thứ sử, nhưng toàn bộ Tây Bắc đều do hai người trước mắt hắn đây định đoạt. Chỉ cần hắn đi theo bọn họ thì chắc chắn sẽ không có hại.
Mặt trời lên cao, thời tiết cũng thích hợp để lên đường. Khi mặt trời lặn về phía đông, rốt cuộc bọn họ cũng tới được ruộng muối. Ngụy Nhược Cẩn vừa xuống xe, sự đồng cảm trong lòng lại bắt đầu trỗi dậy. Thoạt nhìn những người này so với những nông dân lao động ở đồng ruộng còn khổ cực hơn, quần áo ở trên người họ đã bị mục nát đi rất nhiều.
Càng không cần nói đến hình thể, ai nấy đều gầy trơ xương. Hàng năm phải ăn nắng dầm mưa, muối lại có tính ăn mòn nhất định, e rằng những người dân chạy nạn khác sống còn tốt hơn bọn họ nhiều.
Nhóm diêm dân nhìn thấy có người đến, không rõ là đã xảy ra việc gì, nhưng mỗi người đều cực kỳ nề nếp quỳ xuống tại chỗ, đầu cúi sát xuống mặt đất.
Ngụy Nhược Cẩn không tùy tiện mở lời, đi đến gần chỗ đang phơi muối để xem. Thật ra chỗ phơi muối rất thiếu, phần lớn mọi người đều đốn củi, nhóm lửa rồi nấu muối, cũng không trách tốc độ của bọn họ chậm được.
"Ruộng muối này đã tồn tại được rất nhiều năm đúng không?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn một vòng xung quanh. Ở chỗ rất xa mới thấy được có màu xanh lục, chỉ sợ những nơi có thể đốn củi ở xung quanh đều đã được chặt hết rồi.
"Đã được mười mấy năm. Vì chỗ này cách Nhiên Quyết quá xa, cho nên mới không bị bọn họ cướp lấy." Lận Hành nhìn cậu mà nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng, truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng , đọc truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng full , Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng full , Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng chương mới