TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: oceanmelon
Sáng sớm, Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy đám trẻ được tập trung ở ngoài phủ liền nói: "Có mấy đứa nhỏ quá, để bọn chúng ở lại trong phủ trước đi, những đứa còn lại có thể lên núi cùng ta."
Hiện tại trên núi rất nguy hiểm, cho dù đám nhóc trong vương phủ đều rất hiểu chuyện nhưng mang theo tận mười ba đứa thì đúng là có hơi nhiều. Bởi vì sợ chăm sóc bọn chúng không xuể cho nên mới bảo Thượng quản gia điều hộ vệ đi theo.
"Công tử... Chúng con có thể đi được ạ." Đứa nhóc bị chỉ mặt nhút nhát sợ sệt mà nói, nó đã chín tuổi rồi, thêm mấy năm nữa là có thể giúp tướng quân làm được nhiều việc hơn.
"Các ngươi vẫn còn nhỏ, chờ cho lớn thêm một chút thì ta sẽ dắt các ngươi lên núi theo, ngoan nào." Ngụy Nhược Cẩn xoa đầu đứa nhỏ, hỏi tiếp: "Ngươi tên là gì?"
Đứa nhỏ bất an mà ngẩng đầu, rất nhanh đã cúi gầm mặt xuống, nói chuyện rất nhỏ, "Nô tên là Vân Triết."
"Ừ, ta đã nhớ rồi."
Ngụy Nhược Cẩn lại cho người kiểm kê nhân số một lần nữa, sau đó rời khỏi thành, điểm đến vẫn là ngọn núi mà ban đầu bọn họ từng đi. Lần này bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, cho nên cũng không sợ sệt như lần trước.
Cũng may đám nhóc đứa nào cũng đều nghe lời cực kỳ, không chạy đi xa mà chỉ đi trong tầm nhìn của người lớn. Cứ mỗi lần Ngụy Nhược Cẩn gặp được một gốc cây thảo dược mới thì đều sẽ kêu bọn nhỏ tới để cẩn thận nói sơ qua về đặc điểm và dược tính của nó, rồi lại để bọn chúng tản ra tự mình tìm kiếm xung quanh.
Mãi cho đến lúc chắc chắn mỗi cây thuốc mà tụi nhỏ hái được đều chuẩn xác, hơn nữa bọn chúng cũng có thể thuật lại dược tính của cây đó một cách hoàn hảo, Ngụy Nhược Cẩn mới hài lòng. Nhìn bọn nhỏ đều đang tự đi tìm cây thuốc, cậu mới tiếp tục tìm các loại cây thuốc khác.
Có thêm chín đứa trẻ tham gia nên lần này số cây thuốc hái được cũng nhiều hơn, giỏ thuốc của bọn nhỏ về cơ bản đều đã thay một cái mới. Giỏ của Ngụy Nhược Cẩn cũng chứa nhiều hơn vài loại cây thuốc.
Ngụy Nhược Cẩn không để cho bọn nhỏ hái cùng một loại cây. Có một ít là cần để chữa bệnh cho Tần Xung, những loại còn lại có thể dùng để chế thành thuốc kháng viêm và thuốc trị thương cầm máu, và có cả thuốc hạ sốt nữa. Truyện Hệ Thống
Cứ mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cậu đều phải thở dài. Người mà cậu có thể sử dụng vẫn quá ít. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc giao mạng của mình vào trong tay vu y là đủ để cậu không yên tâm được. Nền y học ở đây quá lạc hậu, cậu cũng cảm thấy rất khó xử. Tuy rằng đã học trung y được nhiều năm rồi, nhưng nếu bảo cậu đi gánh vác trọng trách này thì bản thân cậu cũng chưa chắc mình có gánh nổi hay không.
"Công tử, chúng ta nên xuống núi sớm một chút, quá muộn thì trong núi rất nguy hiểm." Ngụy Nhược Cẩn vừa đào ra được một gốc cây thảo dược, liền nghe thấy hộ vệ đến gần nói.
Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, khu rừng này cây cối rất rậm rạp, chỉ có một ít tia sáng mặt trời lóe xuống đỉnh đầu, ánh sáng trong rừng so với bên ngoài thì âm u hơn, nhìn không ra bây giờ là giờ nào.
"Ta còn muốn ở thêm hai ngày nữa."
Vị hộ vệ kia lộ ra vẻ mặt khó xử, "Công tử, chi bằng đi xuống núi tìm một thôn trang nào đó gần đây để nghỉ chân trước đã. Ở trong rừng chỉ cần trời tối là sẽ có rất nhiều thú dữ, tiểu nhân sợ..."
"Ngươi nói cũng đúng, vậy đi chuẩn bị một chút, chúng ta xuống chân núi tìm thôn trang để nghỉ ngơi một đêm trước, sáng sớm mai lại lên núi tiếp." Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên nhớ tới tiếng sói tru mà cậu nghe được lần trước.
Sói là loài động vật sống bầy đàn, nếu không may rời đi quá muộn thì sợ là bọn họ đều sẽ trở thành thức ăn của chúng.
Sau khi xuống núi, Ngụy Nhược Cẩn kiểm kê lại các loại cây thuốc một chút, thu hoạch so với những gì cậu áng chừng còn nhiều hơn một ít, có thể là do cậu không chỉ nhặt mà còn đào nữa. Chờ cho cậu kiểm kê xong cây thuốc, người hộ vệ lúc nãy lại gần nói: "Công tử, xung quanh đây không tìm được thôn trang nào cả, tối nay e rằng phải ăn ngủ dã ngoại ở ngoài trời."
Ấn tượng của hộ vệ đối với Ngụy Nhược Cẩn cũng không tệ, dù sao thì chủ tử có thể nghe lọt tai lời khuyên của kẻ dưới cũng không có mấy ai.
"Vậy chú ý một chút, đồ mà chúng ta mang theo có đủ hay không?" Ngụy Nhược Cẩn đã trải qua rất nhiều lần ngủ ở ngoài trời, lâu hơn thì không nói, chỉ mới hai tháng trước lúc từ Kinh Đô đến Tây Bắc đã ngủ như vậy không ít lần, nhưng mà điều kiện những lần đó so với bây giờ tốt hơn nhiều.
Hộ vệ dựng lều trại xong xuôi, để Ngụy Nhược Cẩn ngồi ở chính giữa rồi nhóm lửa lên. Sau khi ăn xong bữa tối, Ngụy Nhược Cẩn kêu bọn trẻ đi vào lều trại, hỏi bọn chúng về dược tính và đặc điểm của các loại cây thuốc mà chúng đã hái được hôm nay.
Bạn đang đọc bộ truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng, truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng , đọc truyện Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng full , Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng full , Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng chương mới